Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Kim bước từ từ về lại căn phòng, dựng lên lại rào chắn.



Ngồi xuống bên cạnh bộ giáp nóng đỏ rực, thở phào một hơi như trút ra bao nhiêu hơi lạnh đã nhiễm vào.



Hắn nhìn về trung kén, nhắm mắt dưỡng thần, dùng ma lực kêu tỉnh Như Ý.



Thần hồn mơ màng Như Ý cảm nhận được luồng ngoại lực tác động cũng có chút tỉnh lại, thoát khỏi cảm giác mê man.



Nàng bắt đầu kéo Nguyễn Kim vào lại huyễn cảnh như lần trước.



Chỉ là lần này có thêm một cái gác son, bên trong còn có một bộ tách trà.



Nàng đã sớm ngồi vào, cầm li trà trống có chút thất lạc, đặt xuống nhìn về phía tiên cảnh trải dài.



“Tiểu Ý, ngươi đột phá?”



Nàng một mặt không phản ứng, mở miệng nhẹ đáp.



“Gọi ta Thanh Y, đúng, ta đã đột phá.”



“Được được tiểu tổ tông Thanh Y, ta có chút thắc mắc, sao lần này ngươi đột phá ngũ giai lại lâu đến thế? Gặp phải vấn đề gì sao?”



Nàng hơi trầm ngâm, cảm nhận lấy nguồn năng lượng thần bí kia từ từ lắng xuống, rồi an tĩnh lại như chìm vào giấc ngủ, nàng lúc này mới yên tâm, thở nhẹ một hơi.



Nguyễn Kim nhìn bảng trạng thái Tiểu Ú Trùng cũng biết được, kinh nghiệm cần sử dụng để lên cấp 7 đã sớm đủ, chỉ không biết tại sao nàng không đầu nhập vào để lên cấp.



Nàng yên lặng thở dài, đưa ánh mắt xanh nhạt lạnh lùng nhìn về phía hắn.



“Đánh phá cực hạn… Không phải dễ…”



Đơn giản hai câu, bao hàm rất nhiều ý tứ.



Trong này hắn có thể nhìn ra được chút ẩn tình.



Nàng có thể đến từ thế giới tu tiên nào đó, thiên đạo gặp phải tổn hại, chỉ có thể ngăn cản tự thân đột phá, tạo thành một loại giả tưởng viên mãn, khiến người ta bất chấp tiến đến cảnh giới mới, không chọn tiến giai nữa.



Quả thực có chút đáng thương.



Thiên đạo không vẹn toàn đồng nghĩa với độ khó đột phá tăng cao, như nói một giai tăng lên được một thành xác xuất thành công đột phá, đến cửu giai cơ bản là nước chảy thành sông, thuận tiện tiến vào cảnh giới mới.



Chỉ có thập giai hoàn cảnh phức tạp, xưng là thiên đố, độ khó mới tăng vọt.



Hắn còn tin tưởng có các loại thập nhất giai, thập nhị giai nữa cơ.



Nhưng hắn không thử bao giờ, trong thế giới tu tiên thuần thì phải chạy đua với thời gian, hắn không có hơi đâu mà gồng gánh đến thế.



Lúc này vừa hay lại là thời điểm tốt.



Mấy ngày này hắn chắc chắn sẽ đẩy mạnh các loại đánh boss, cũng như cày thông thạo chuyên môn “Tank”.



Kinh nghiệm sẽ rất nhiều.



Hắn không biết tồn trữ kinh nghiệm có phải vô hạn hay không.



Nhưng tốt nhất là cứ coi nó có giới hạn đi, làm trước một bước chuẩn bị, nhường nàng tự giác đột phá tiến giai luyện khí.



Nguyễn Kim khẽ đưa mắt nhìn về khung cảnh tuyệt diệu phía dưới.



Lại nhìn về Tiểu Ú Trùng đang nằm ngủ ngon trên tảng đá, vẻ mặt còn lưu lại ý cười.



Hắn khẽ lên tiếng.



“Ngươi cho rằng, cực hạn nằm ở đâu?”



Tiên tôn cũng hơi giật mình.



Câu hỏi này nàng cũng tự hỏi qua mấy lần.



Lúc nàng chuẩn bị đột phá tiến lên cảnh giới mới nàng đều tự hỏi.



Nàng cảm giác trong hư không, bản thân đã bỏ sót điều gì.



Nhưng đâu cũng vào đó, nàng vẫn phải tiến lên, chậm một bước thì tương lai màu sắc lại thiếu một phần.



Nàng lâm vào trầm tư.



Lọn tóc theo gió mà nhẹ nhàng phiêu du, nàng im lặng không cho ý kiến, đánh một ánh mắt về phía hắn.



Nàng không phải không có ngạo khí, 2 lần tu vi đại đế một lần đột phá tiên tôn.



Loại thành tích này không phải dạng a miêu a cẩu có thể đạt được.



Mà hiện tại, nàng chấp nhận tạm để lại ngạo kiều trong lòng, lắng nghe ý kiến của hắn.



Nguyễn Kim đưa ánh mắt nhìn về đôi mắt xanh bình thản nhưng ẩn dấu trong đó vẫn là khát khao sức mạnh, muốn đi một con đường không để lại bất kì tiếc nuối.



Hắn từ từ mở miệng.



“Cảnh giới luyện khí, ý là mượn khí luyện thân, dùng thân để chứa khí.

Khí chứa vào không muốn áp súc hóa thủy mà phải qua một lần tẩy rửa thân thể rồi đưa tạp chất ra ngoài.

Linh đan diệu dược tẩy kinh phạt tủy không thể hiệu quả hơn ngày ngày mượn khí tinh lọc cơ thể, chỉ có như thế mới làm cho thân thể có thể chứa nhiều linh khí hơn, quen hơn với linh khí, đặt xuống căn cơ để đột phá tiến giai.”



Nghe đến đây ánh mắt nàng có chút kinh ngạc.



Nàng kiếp trước lần đầu đăng vị đại đế là một vị luyện đan sư, nàng hiểu được tác dụng của tẩy tủy đan, cũng hiểu được tác dụng của ngày ngày tu luyện hóa giải đan độc tích trữ trong người.



Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, coi linh khí là công cụ để tẩy kinh phạt tủy.



Một phần vì linh khí quá nhỏ yếu, xa xa không bằng linh dược mang tới lực trùng kích, một lần phóng ra nhiều tạp chất.



Ánh mắt nàng sau đó vẫn bình tĩnh lại, hơi chút thất lạc, cách làm này không sai, nhưng hiệu suất quá tệ, dùng cũng được mà không dùng cũng chẳng khác mấy.



“Ta hiểu ngươi đang nghĩ gì, linh khí thông thường thì không được, nhưng linh khí đặc chất thì lại được.”



Nguyễn Kim cười cười ngả người ra phía sau.



Nàng hơi trầm ngâm. Cách lí giải là quả thực có chút kì quái, nếu linh khí đặc chất thì khác gì so với linh khí hóa thủy của trúc cơ?



Vậy ý hắn là lên trúc cơ mới dùng cách này?



Mà lên trúc cơ căn bản là một lần sinh mệnh thăng hoa, dùng phương pháp này vào thời điểm đó hiệu quả cũng bết bát chẳng khác gì luyện khí.



Cứ thế hình thành một vòng lặp lẩn quẩn, làm thì ăn không bao nhiêu, không làm cũng được.



Nàng vừa định mở miệng phản bác thì hắn lại nói tiếp.



“Linh khí có thể biến chất mà không cần lên tới trúc cơ, vẫn có con đường khác. Ngươi cũng hẳn đã nhận ra, bản thân không có chút niềm tin nào lên tới trúc cơ chứ?”



Nàng hơi kinh sợ, hắn dĩ nhiên có cách, tại sao trên người hắn không có lấy bất kì loại lực lượng nào, chỉ mỗi nhục thân mà cũng cảm nhận được đường phía trước bị chặn?



Nguyễn Kim thu hết sắc mặt biến đổi của nàng vào mắt.



Nhìn đi một chút, vị tiên tôn này hoang mang biểu lộ có chút ngốc manh.



Hắn lại hỏi.



“Vẫn câu hỏi cũ, ngươi thấy cực hạn cảnh giới này ở đâu?”



Câu hỏi cũ vẫn là câu hỏi cũ, nhưng ý nghĩa mặt chữ đã rõ ràng.



Phương diện hắn nhắc tới là cực hạn cảnh giới, không phải cực hạn cơ thể.



Nàng trầm ngâm, có chút tính toán, nàng qua được tầng sáu, cũng có tự tin xông tầng bảy, kiếp trước mơ cũng không tới được độ cao như vậy.



“Tầng 7?”



Nàng có chút nghi hoặc, tên thanh niên nhân nhìn ngoài như một tên mãnh nhân không có đầu óc, chỉ được mỗi ưu điểm là rất quý trọng người mình, hôm nay đã đánh vỡ thường thức của nàng, nàng vẫn nguyện ý nghe một lần thuyết pháp của hắn.



“Quả nhiên là thiên đạo thiếu hụt, ngươi sống một đời cũng quá cực khổ đi.”



Nàng vẻ mặt sững sờ, thiên đạo thiếu hụt? Ngươi nói thứ sét đánh chết ngàn vạn tu sĩ kia còn chỉ là tiểu đả tiểu nháo, một loại hàng tàn phế phẩm? Nàng phảng phất nhớ lại cảnh tượng chia tay của mấy tên bằng hữu.



Bọn hắn nói là đi đột phá, nhưng lần nào cũng thế, về được chưa đến hai thành, trong đó đột phá thành công cũng chỉ trên đầu ngón tay.



Nàng ngẩn người ra.



Nguyễn Kim nhìn lấy vẻ mặt trừng ngốc của nàng, hai tay nâng nâng má nàng, xoa xoa đầu, rồi mới thu tay lại.



Nàng bây giờ mới từ kí ức ưu thương thoát ra, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn hắn.



“Thiên đạo không chỉ đại biểu thiên kiếp, mà còn đại biểu sức bền của kết cấu thế giới, nó càng vững chắc, ngươi càng có nhiều không gian để củng cố tự thân. Nói đơn giản, thiên đạo vững chắc có thể đột phá luyện khí bát giai, thiên kiêu có thể tới cửu giai, mà một cảnh giới đều tăng lên một phần xác suất thành công. Thiên đạo ngươi thiếu hụt, không thể để tu sĩ vượt quá ngũ giai, quá một cảnh, dẫn trước một đoạn sức mạnh, ngươi liền có dũng khí quá thêm cảnh tiếp theo, đến cuối cùng thì sức mạnh vượt quá thiên đạo gánh chịu hạn mức, thế giới theo đó mà rối loạn.”



Nghe hắn nói, nàng có chút suy ngẫm, một bên run rẩy, một bên phẫn uất, muốn từ chối tiếp nhận sự thật này.



Chẳng lẽ, tu sĩ nơi nàng từng sống đều là sinh ra nhầm chỗ sao? Cớ sao bọn hắn phải chịu kết cục bi thảm đến thế?



“Nhưng đó chỉ là thiên đạo thông thường, chỗ chúng ta có chút đặc thù, nơi đây giới luật bị pha tạp, áp chế tầng 9 hẳn không quá khó để đạt vượt qua. Với cả, ngươi dạo gần đây cũng cảm nhận được nguồn trợ lực thần bí chứ? Theo thế giới này lí giải, đó là Kinh nghiệm, một loại ban thưởng cho kẻ đã dám khiêu khích kẻ mạnh, cũng có thể coi là một loại tích súc ý nghĩa. Ngươi chỉ cần biết là nó có thể giúp ngươi rất nhiều.”



Nàng bây giờ triệt để mộng bức, nàng nghe qua luyện hóa yêu hạch nội đan yêu thú tăng tu vi, cũng hơi hơi hiểu được mấy loại tệ nạn trong đó, nàng nghe được đây là từ đánh quái rớt ra thì chỉ có thể im lặng mà chấp nhận sự thật này, thầm cảm khái loại pháp bảo nào có thể biến nội đan yêu thú thành loại sức mạnh tinh thuần đến thế.



Hắn nhường nàng vài giây để load tin tức, lại tiếp lời.



“Ngươi cũng cảm nhận được hư vô truyền đến kinh nghiệm, đó là ta đang cày quái, sắp tới sẽ có càng nhiều hơn bây giờ. Cứ lớn mật tiến giai, cửu giai, thập giai, thậm chí bách giai, không có đường thì mở đường, trời có sập xuống thì cũng có ta chống lên lại!!!”



Nói xong hắn phất tay biến mất khỏi ảo cảnh.



Để lại nàng một mặt mộng bức.



Bên trong bảng trạng thái.



Luyện Khí kì tu tiên giả giữ nguyên cấp 6 bị đẩy vào trong nghề đặc thù, Chủ chức nghiệp lần nữa sinh ra bảng: Luyện Khí giả(1-10).



Đẳng cấp hiển thị là 1.



Nguyễn Kim nhìn lấy cười cười, hắn thông não chi thuật thành công, nàng bây giờ sẽ khác trước.



Bên trong hư ảnh.



Như Ý tiên tử nắm chặt tay, đôi mắt kiên định nhìn về phía xa xa kia, ánh mặt trời như nóng bức hơn.



“Đã làm được một lần, ta sợ lần thứ hai sao? Lần thứ ba, thứ tư hay bao nhiêu lần nữa, ta đồng dạng không ngại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK