Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi được một đoạn, cả hai bỗng nhiên cực kì thận trọng, còn chạy ra xung quanh để xác nhận không có người.



Hắn nhanh chóng giúp Quế Nguyệt lên một cây đại thụ, bản thân cũng leo lên đó mà theo dõi tình hình.



Hắn ở phía sau Quế Nguyệt, nhìn thấy nàng cong người ôm lấy thân cây nằm ngang, toàn thân thể như bước từ trong họa ra, phác ra một hình tượng gợi cảm kinh người.



Hắn quả thực không thể kiềm lòng, dã chiến ngay trên cành cây đại thụ.



Âm thanh bị che khuất giữa tiếng mưa rơi, nước chảy xuống dưới tàng cây, rơi lên vai một tên thợ săn, hắn không chút chú ý, chỉ coi là nước mưa thông thường, quay đầu bỏ đi, Quế Nguyệt khuôn mặt hồng thấu, loại cảm giác này kích thích nàng đến cực độ, một tay đỡ lấy cành cây, một tay bịt miệng, cố che đi âm thanh của bản thân.



Phấn chiến một lúc, cả hai giữ lại một phần sức lực, nhìn lấy 2 tên dưới kia định làm gì.



Hai tên thợ sặn bắt đầu lần mò, tìm kiếm xung quanh, gần cả tiếng sau, một tên nhìn lấy vách núi gần nơi bọn họ ngủ đêm qua, chỉ cần đụng nhẹ là có thể phát hiện được hang động.



Trái tim của Quế Nguyệt nhảy lên tới cổ, Nguyễn Kim sắc mặt âm trầm, giáo gỗ vót nhọn nắm trong tay, hắn tháo đi vỏ cây cố định, chỉ cần hai tên kia nhìn ra dị dạng thì giáo gỗ trong tay hắn sẽ ngay lập tức lấy đi sinh mạng.



Sau khi hai tên kia kiểm tra xung quanh cũng như đặt các loại báo động, bọn họ bắt đầu thoát bớt y phục.



Leo đến vách đá chông chênh…



Cảnh tượng sau đó quả thực là cay con mắt, hắn cũng không nhìn nữa, yên lặng chờ đợi bọn hắn xong chuyện liền rời đi.



Nhưng có lẽ như trời rủ lòng thương cho con mắt hắn, hoặc là tác hợp cho đôi đam mỹ này cùng thăng thiên với nhau, nơi bọn hắn chiến đấu bị sụt lở, cả hai người được mồ yên mả đẹp dưới vách núi.



Trời mưa cũng được một ngày, hang động bên trong bị Nguyễn Kim đào móc, lớp đất đã sớm không ổn định, sạt lở quả thực quá dễ xảy ra, chỉ tiếc là 2 tên này quá hưng phấn, không chút để ý, mệnh liền cứ thế mà mất, quả thực có chút quái dị.



Nguyễn Kim cùng Quế Nguyệt nhìn trợn mắt, hơi nhìn nhau, tự dặn lòng mình, đừng mặn mòi, độc đáo quá cũng không tốt.



Hắn trượt xuống, niệm chút thanh thản kinh cho hai vị thanh niên mặn mòi, mặc đồ cùng cầm lấy bọc tiền mà bước vào thành, dặn dò Quế Nguyệt ở yên lại trong hang đá, hắn nhanh chóng bước đi tìm đến cửa hàng, mua lấy mấy bộ đồ cùng hàng tạp hóa mua lấy chút loại bột.



Vì khuôn mặt điển trai, hắn bị không ít người chú ý, nhưng vẻn vẹn chỉ là để ý thôi, lần này hắn thâm nhập vào ít nhiều cũng rút ra được mấy kết luận, nhưng quan trọng hết, trong thành thị này không có lấy một người có nhan sắc trung bình trở lên, chỉ có 2 thanh niên vừa được hóa kiếp kia tương đối điển trai.



Hắn nghĩ nghĩ rồi quay lại, bỏ hết tiền ra mua thêm một vài loại bột.



Hắn thầm cảm tạ hai thanh niên đã giúp đỡ hắn.



Cũng quay trở về với Quế Nguyệt.



Nàng chờ trong phòng cũng không có chuyện gì làm, một bên ngồi nghĩ lung tung, sắp xếp ra vài cái câu hỏi, lúc này tinh thần nàng cũng đã minh mẫn hơn, trâu cày qua một lần thì ruộng phải tốt rồi, huống chi là trâu cày tận 3 lần.



Đang suy tư các thứ thì Nguyễn Kim bước vào cầm theo một bộ váy đơn giản.



Nàng nhanh chóng mặc vào rồi ngồi đối diện với Nguyễn Kim, hai mắt kiên định bắt đầu hỏi.



“Chúng ta vào đây để làm gì?”



Nguyễn Kim bắt đầu phối trộn các loại phối phương mà hắn lưu trữ sẵn trong phần ghi chú, bắt đầu chế luyện các loại hợp chất, từ từ mở miệng.



“Nơi đây là không gian đặc biệt, hay nói cách khác là không gian khép kín, đem gì vào cũng không được, đem gì ra cũng không được, chỉ còn lại trải nghiệm thôi, cơ thể sau khi chết hoặc thời điểm tới sẽ quay trở về thể xác, không chút tổn hại.”



Quế Nguyệt im lặng, hơi tiêu hóa loại thông tin này, cũng không nghi ngờ, hắn nói với nàng hẳn là có căn cứ.



Chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói tiếp.



“Chúng ta là lĩnh chủ, sở hữu lãnh địa, nhưng nếu ngươi để ý thì sức mạnh lại không đến từ nhân dân hay từ các loại công cụ vượt thời đại, mà đến từ

dị năng, chỉ cần dị năng đủ mạnh thì có thể dẫn trước tiên cơ, lăn mạnh cầu tuyết.”



Quế Nguyệt hơi sửng sốt, hình như nàng biết loại thuyết pháp này, tỷ như các loại đặc tính như Huyền Dạ, cũng là một loại dị năng, chỉ là không gây biến đổi biểu hiện bên ngoài mà thôi.



“Nhưng không thể chối bỏ công sức của các loại công cụ, như đại pháo của ngươi khó mà có người đủ tự tin để đón đỡ. Bây giờ chưa có, tương lai chưa chắc không có, ngươi phải càng cường đại mới được.”



Nguyễn Kim tay không ngừng qua, hơi thở dài nói tiếp.



“Ta không cảm thấy bản thân mình phù hợp để phát triển dị năng, nên đối với ta, nơi đây là môi trường hoàn hảo để tìm lấy một phương hướng để bản thân phát triển. Cụ thể là ta hứng thú với các ngành nghề phụ trợ có thể thỉnh giáo ở đây.”



Hắn không nói sai, mục tiêu của hắn tới đây là mở nghề phụ, bắt đầu kích hoạt chức năng lưu trữ kinh nghiệm, cứ nhìn qua cái dungeon có đủ kinh nghiệm để Như Ý đột phá đến tầng 1000 mà xem, hắn thèm chứ, ai mà chẳng muốn như thế?



Có sức mạnh, có bãi quái, nhưng không tồn được kinh nghiệm, quả thực là bi ai.



Không tốn quá nhiều thời gian, hai tấm mặt nạ đã làm ra hoàn chỉnh, hắn còn tồn lại hơn 20 tấm, dù sao loại công thức này cũng không quá khó làm, không cần trữ nhiều hơn, với thời đại này thì hẳn không có các loại công nghệ cao trắc thí, hẳn sẽ dùng được rất lâu.



Hắn trả lại đồ đạc cho người đã khuất, chôn xong trang phục cùng hai tên thanh niên, hắn nắm lấy tay Quế Nguyệt, dẫn vào thành.



"Ngươi từ vùng nào tới?"



Có lẽ vì trang phục đặc thù do Quế Nguyệt tự tay chỉnh lại khiến bọn họ nổi bật, bị lính canh nhìn ra là người phương xa, chủ động hỏi thăm.



Rất may mắn, hệ thống dịch ngôn ngữ dùng rất tốt.



Hắn kéo tay Quế Nguyệt, ôm vào lòng, giọng điệu hơi chút cao ngạo.



"Ta nghe nói thành phố này có tay nghề may vá rất khá, ta từ phương xa đến muốn để vợ ta so tài một lần, học hỏi chút kỹ thuật của thành này."



Canh cổng nhìn nhiều một lúc, cũng hơi gật đầu, lấy trong ngực ra một tờ bản đồ thành phố.



"Thợ thủ công ở đây quả thực tinh xảo, nhưng cũng có rất nhiều người mượn danh tiếng nơi đây để bán các loại trang phục xấu xí, ngươi muốn học hỏi kỹ thuật, ta khuyên ngươi đến thẳng tiệm may của bà Mayon, trang phục của bà được cả vương quốc này công nhận đấy."



Canh cổng cho hắn tấm bản đồ, cười lớn nói, một mặt đầy hào sảng.



Hiển nhiên là bị khí chất Nguyễn Kim tỏa ra lừa gạt, hắn sau đó tán nhảm vài câu rồi cùng Quế Nguyệt vào thành.



Canh cổng nhìn lấy hai người đi xa, nụ cười hơi ngừng, vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng chẳng quan tâm, quay lại vị trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK