Tuy rằng tôi không hiểu vũ đạo lắm, nhưng ở chỗ này cũng đã lâu rồi. Thù lao của chúng tôi kém diễn viên biểu diễn rất xa, diễn viên thật thụ đứng đầu bảng, một hồi nhảy múa, thù lao đều phải hơn vạn, đừng nói là khách nhân mở rượu, đưa hoa.....Vị nào lợi hại nhất, chỉ múa một tối sẽ lấy được mười mấy vạn!
Nhưng Lâm Lộc đã tới hơn một tháng, cũng chỉ có thể múa một chút làm ấm sân khấu, không thì ở giữa màn vũ đạo múa xen kẽ. Loại múa như thế này, múa một giờ cũng chỉ lấy được hai ngàn khối. Mệt không nói, căn bản không lấy được lễ vật gì, cũng không được lên bàn. Phàm là người có khuôn mặt đẹp và dáng người tốt một chút, múa vũ đạo cũng không có trở ngại gì, nào làm cái loại này lâu như vậy? Cho nên a...."
Hắn chép chép miệng, làm ra vẻ trình độ vũ đạo của Lâm Lộc rất thấp. Đây đều là kịch bản, khách nhân nghe được một tràng như vậy, cũng cơ bản không có hứng thú gì với Lâm Lộc nữa.
Nhưng vị trước mặt này rất kỳ quái. Hắn đứng tại chỗ như cũ, mày nhíu lại, nhìn cậu thiếu niên giữ cửa từ trên xuống dưới.
"Nghe ra, cậu rất chán ghét Lâm Lộc?"
"A? Cái gì? Không có a...."
"Cậu ta đắc tội cậu sao? Hay là đắc tội người khác? Cho nên các ngươi mới làm cậu ta lấy được ít tiền như vậy, múa buổi diễn kém như vậy? Hả?"
Vốn dĩ Ninh Trí Viễn không mang theo khí tràng giận dữ. Giờ phút này mới mở miệng, cảm giác thượng vị áp bức hiển nhiên lộ ra không thể nghi ngờ. Mỗi một câu nói, hắn liền tiến gần thêm một bước, không vài câu đã bức tới cậu thiếu niên giữ cửa tới ven tường.
Thấy mắt hắn lộ ra hung quang, hung tợn nhìn mình chằm chằm, thiếu niên giữ cửa sợ tới nỗi thay đổi sắc mặt. Trán hắn ứa mồ hôi, lắp bắp biện giải.
"Không phải, thật sự không có a......Tôi....Tôi căn bản không thân với cậu ấy..."
"Tốt nhất ngươi nên nói thật. Tôi không có kiên nhẫn đâu."
"Tiên sinh những điều tôi nói nãy giờ đều là thật a!"
Thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn càng thêm âm trầm, thiếu niên giữ cửa đều muốn khóc ra. Hắn nghĩ như thế nào cũng không rõ, mình cùng lắm chỉ là mở miệng cắn phá một diễn viễn nhỏ ở sau lưng hắn, tại sao như là chọc tới một nhân vật sát thần? Nhìn tư thế này, giống như muốn ăn thịt người!
"Tiên sinh tôi không dám nói bậy đâu, chúng tôi múa thế nào đều là giám đốc quyết định! Múa mở đầu làm ấm sân khấu ngài cũng biết, cùng lắm là đi ngang qua sân khấu xào xào không khí, tiết mục của Lâm Lộc cũng không có thoát quần áo, thật sự không có gì để xem! Nếu không thoát thì tiền kém đi vài lần! Bình thường là cậu ấy có chút kỹ thuật có thể tùy cơ ứng biến trên sân khấu, có thể tương tác với người xem một chút, đến nỗi cậu ấy tiền tới tay cũng không cần sao? Cậu ấy có phải ngốc hay không? Khẳng định là biết từng bước động tác, căn bản sẽ không múa tùy tiện....."
Cậu thiếu niên giữ của bị sợ hãi, lải nhải nói một mạch, ngay cả chính mình cũng không biết cứ nói mãi chuyện này làm gì. Hắn càng không biết vì sao đột nhiên Ninh Trí Viễn buông lỏng hắn ra, lui về phía sau một bước, thần sắc hoảng hốt.
"Cho nên tiên sinh tôi chưa nói đến có chán ghét hay không, buổi diễn của cậu ấy căn bản không liên quan đến tôi, là cậu ấy không có bản lĩnh lấy không được tiền cởi quần áo, căn bản chọc không được người khác...."
"Câm miệng."
Cậu thiếu niên giữ cửa ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám, trơ mắt nhìn khác nhân hung thần đằng đằng sát khí kia trầm tư một lát, lùng lùng hừ một tiếng mở miệng.
"Cái này cũng khó trách. Nhìn những người đó ở đây, ăn mặc như chó giả dạng người, nhưng không có một mặt hàng thượng bậc. Nếu thật sự là chỉ vì tiền, đi tìm bọn họ không bằng tới tìm ta. Những người này, sao có thể có tiền hơn so với ta?"
Cậu thiếu niên giữ cửa nghe được mồ hôi lạnh đều toát ra.
Cánh cửa này người đến người đi, cũng đều là những nhân vật có tiếng tăm, chức vị. Nhưng vị khách nhân này cư nhiên dám nói ra những lời này, cũng không sợ bị ông chủ lớn nào nghe được, đắc tội người đó sao?
Hắn rốt cuộc là chưa hiểu sự đời mới dám tùy ý thổi ra những lời này, hay là thân phận thật sự quá mức hiển hách, tùy tiện trào phúng nói ra lời này, cơ bản cũng không có người dám cái lại?
Thiếu niên giữ cửa nghĩ không rõ. Nhưng đôi mắt hắn trộm liếc chiếc đồng hồ trên người hắn quý đến hù chết người kia, lại liếc âu phục được may tính tế đỉnh cấp.......Âm thầm nuốt nước bọt. Cậu thiếu niên giữ của vẫn là kẹp chặt cái đuôi của mình đi cẩn thận làm người, ngàn vạn lần đừng lắm miệng.
"Lâm Lộc múa ở chỗ này của các ngươi, có thể cho cậu ta bao nhiêu tiền?"
"Hình như là hai ngàn....Giám độc của chúng tôi rất đãi ngộ cậu ấy so với những bạn múa khác cũng làm công việc như vậy cao hơn không ít?"
"Mới hai ngàn?"
Không đợi cậu thanh niên giữ cửa nói xong, giọng nói của Ninh Trí Viễn mang theo chút kinh dị vang lên. Hắn khó có thể tin.
"Kẻ hèn hai ngàn khối, còn mất công như vậy, tới nơi như thế này? Quả nhiên vẫn là ngu xuẩn trước sau như một!"
"Cũng không dừng lại ở hai ngàn khối này a! Đây chỉ là phí biểu diễn cơ bản, chủ yếu vẫn là dựa vào giao tình giữa bọn họ và khách nhân, tự nhiên sẽ có người nâng tiền lên đưa cho bọn họ......."
Mới nói vài câu, đã thấy mặt Ninh Trí Viễn mang theo chút tức giận. Thiếu niên giữ cửa chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hạ quãng giọng của mình xuống.
"Lâm Lộc này cũng được tính là không linh động, không hiểu giao tình với khách nhân. Cho nên cũng không quen nhiều khách quý, cũng chỉ có thể lấy được phí biểu diễn cơ bản..."
Cậu thiếu niên giữ của nói tới đây, âm thanh trầm thấp. Vốn dĩ cho rằng vị khách này sẽ gầm lên, mình sẽ bị liên lụy bởi nói tới Lâm Lộc không tốt, lại không nghĩ rằng, Ninh Trí Viễn nghe hắn phàn nàn Lâm Lộc không biết chuyện giao tình, cư nhiên lại chuyển biến sắc mặt trong nháy mắt.
"Phải không? Đến bây giờ, không có một khách quen nào?"
"Vâng...Đúng vậy."
"A, quả nhiên là phế vật."
Khẩu khí cực kỳ ghét bỏ, ý cười bên môi lại không che lấp. Cậu thiếu niên giữ cửa trợn mắt há mồm nhìn Ninh Trí Viễn như bị tâm thần phân liệt, vui vẻ đi vào cửa.
Mẹ nó nha, khách hàng bây giờ đều hỉ nộ vô thường như vậy sao? Nói giận thì giận, nói cười thì cười a! Thật sự quá khó hầu hạ!
"Đưa ta vào, chọn một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt một chút."
"A?"
"Không phải nói buổi biểu diễn tối nay của cậu ta sắp bắt đầu rồi?"
Ánh mắt Ninh Trí Viễn hướng tới sân khấu, nặng nề mù mịt.
"Ta muốn nhìn xem, mặc thành như vậy, là tính nhảy múa thành cái dạng gì?"
Cậu thiếu niên nơm nớp lo sợ dẫn Ninh Trí Viễn tới đại sảnh, mời hắn ngồi ở một vị trí có tầm nhìn tốt.
Nếu là hang vàng trong lòng đất nổi tiếng nhất thành phố, "Dạ Mị" đương nhiên trang trí vô cùng xa hoa.
Ánh đèn ái muội thay đổi liên tục, từng nhóm mỹ nữ quần áo mát lạnh bưng mâm đồ ăn qua, vì khách khứa dâng lên mỹ tửu mỹ thực. Ninh Trí Viễn tùy tay bưng một ly champagne, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía sân khấu.
Giữa sân ánh đèn tối sầm lại. Lại chợt sáng lên. Giữa không trung dâng lên một xe ngựa thật lớn, lại tản ra ánh trăng nhu hòa. Nhìn ra được, chi phí trang hoàng cái này cũng không nhỏ.
Một thiếu niên trang điểm thành ác ma ngồi ở trên, hướng đến giữa sân hôn gió.
Dáng điệu hắn uyển chuyển, động tác khiêu khích, một đôi chân thon dài nâng lên, quay vòng vòng ngả ngớn giữa không trung, phong cảnh cấm kỵ mơ hồ có thể thấy được. Bên cạnh, mấy ma nữ vòng quanh hắn vặn vẹo thân hình, từ xa nhìn lại, giống như là một hồi mê loạn cuồng hoan.
Trong đại sảnh tức khắc sôi trào lên. Tất cả mọi người hoan hô, tiếng huýt sao vang lên từ đợt này tới đợt khác. Nhưng xe ngựa trên không trung nhanh chóng biến mất ở một nơi khác. Xem ra cái này chỉ là mánh khóe. Khoảng thời gian vị vũ giả đầu bảng trên xe ngựa lên sân khấu, còn phải chờ lúc sau.
Ánh đèn sân khấu phục hồi như bình thường. Tiếng vang ầm ĩ của đám người cũng dần dần binh ổn, chẳng qua liếng xao động mơ hồ càng thêm rõ ràng. Mới vừa rồi một trận kinh hồng khiêu khích như vậy, gọi lên dục vọng bí ẩn của các khách nhân. Thời gian kéo đến càng dài, dục vọng càng hầm nhừ lòng người, cuối cùng lúc được thỏa mãn, đó là lúc các vị vương bài sẽ được tung hô và cho càng nhiều lễ vật.
Lâm Lộc, chính là khối đá kê chân kia.
Đừng nói chúng tinh phủng nguyệt lên sân khấu giống vừa rồi. Ngay cả điều cơ bản nhất là âm nhạc giới thiệu chương trình, cũng không có người chuẩn bị cho cậu.
Cùng lắm là anh đèn hơi đổi, Lâm Lộc liền từ bên ngoài bước lên sân khấu. Mọi người trong đại sảnh còn đang nói chuyện trên, kinh ngạc cảm thán giá xe ngựa hoa lệ vừa rồi, thậm chí vài người còn không chú ý tiết mục mới đã bắt đầu rồi.
Không có vỗ tay, cũng không có kính chào. Nhưng Lâm Lộc tựa hồ cũng không để ý.
Cậu giãn thân thể ra, quá chú tâm vào trong màn biểu diễn của chính mình. Chẳng sợ dưới đài có những tiếng cười ái muội, tiếng người ồn ào. Cũng không có người cho một chút tôn trọng cùng chú ý đến vũ đạo của cậu.
Trừ bỏ Ninh Trí Viễn.
Một ly champange kia bên môi, lai rất lâu chưa tiến đến yết hầu. Thần sắc Ninh Trí Viễn trang nghiêm, ánh mắt lại chuyên chú. Tiếng ầm ĩ trong đại sảnh bỏ lại đằng sau hắn, trong ánh mắt hắn chỉ có một người múa trên đài mà thôi.
Thấy người nọ nhảy đứng dậy, tiếng gông xích quấn quanh thân vang lên leng keng rung động, lại không mang theo ý vị **. Biểu tình của cậu quá mức sạch sẽ, thuần khiết mà làm nhân tâm người ta giật mình.
Bản thân cậu giống như một thiên sứ. Máu còn lại nơi cánh chim gãy không cạn, nhưng niềm tin chưa bao giờ cạn. Cậu chuyên chú như vậy, không sợ người không reo hò, không để ý chút nào mà đắm chìm vào thế giới vũ đạo như cũ, biến một màn trình diễn thô kệch và kém cỏi thành một sự hy sinh của nghệ thuật.
Trong đại sảnh âm thanh ầm ĩ nhỏ đi chút. Tóm lại tất cả mọi người không phải đều là mắt không tròng, còn có vài người có bản năng cảm thụ với cái đẹp. Bọn họ dần dần ngừng lại uống rượu hưởng lạc, ánh mắt nhìn về phía sân khấu. Trong ánh mắt có kinh diễm, càng khó hiểu. Vũ giả như vậy, tại sao xuất hiện ở thời gian này, trường hợp này.
Không phải không tốt.
Lại quá lỗi thời.
Thời điểm mỗi người đắm chìm thân thể trong vui thích, ngươi lại không nhiễm chút bùn. Lại không biết mộc tú vu lâm như vậy như vậy, là thứ dễ dàng mới tới ánh mắt lạnh lùng cùng địch ý nhất.
* Mộc tú vu lâm (木秀于林) trong Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi (木秀于林, 风必摧之): Điểu thái xuất đầu thương tất đả chi. (Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gảy, Chim lớn xuất hiện sẽ bị súng săn). Câu này trong "Luận vận mệnh" của Lý Khang thời Tam Quốc, Từ "Tú" ở đây ý nói là xuất chúng, nổi bật. Ý nói cây cao to trong rừng sẽ là cây "đón gió" trước tiên. Ý chỉ người hiền tài, xuất chúng thường hay bị đố kỵ
Quả nhiên, trên hàng ghế vip truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái, nhìn thấy một người đàn ông say rượu ngồi ở bàn bên cạnh, tay ôm một người phụ nữ có đôi môi đỏ rực và bộ ngực lớn.
"Mẹ nó, ông đây tới Dạ Mị tiêu tiền, không phải tới xem người giả bộ nhảy múa! Múa lâu như vậy, cũng không cởi một kiện quần áo, giả thuần khiết cái gì?"
- - Giả thuần khiết?
Ninh Trí Viễn không khỏi nhíu mày.
"Lần trước ông đây kêu hắn tới bồi rượu, con mẹ nó ra sức khước từ không chịu tới! Ta đường đường là tam thiếu gia của phó thị, gọi hắn dậy không nổi phải không! Tên đầu bảng kiêu ngạo của Dạ Mị các ngươi cùng không dám làm ta bẽ mặt mũi như vậy.
- - Thì ra là thế.
Cười lạnh lùng, Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng nhấp một miếng champagne.
Đây là champagne ngon nhất mà Dạ Mị có thể cung cấp, ở trong mắt Ninh Trí Viễn, cùng lắm là miễn cưỡng nuốt xuống. Cũng may cuối ánh mắt, có dáng múa duyên dáng của người nọ, có thể dùng để nhắm rượu.
Rượu không ngon, nhưng tâm tình Ninh Trí Viễn lại không tồi.
Không, đâu chỉ là không tồi. Nghe được vị "Phó thiếu gia" kia nói chuyện muốn Lâm Lộc bồi rượu lại bị cự tuyệt, tâm tình Ninh Trí Viễn như một cái tinh khí cầu, bay lên lảo đảo lắc lư.
Hắn đột nhiên có ý nghĩ.
- - Sân khấu của Dạ Mị này làm không tồi.
- - Nếu không, Ninh thị cũng làm một cái đi?
- - Lại làm một cái lồng vàng ở trên sân khấu. Đem cả sân khấu này, lẫn người ở trên đó đều bao ở bên trong.....Sau đó, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
- - Qua mấy ngày, liền nhặt cậu ta về thôi. Không phải thích múa sao? Dù sao Ninh gia tôi nhà lớn nghiệp lớn, tùy tiện xây một cái sân khấu cho cậu nhảy, cũng không phải việc gì khó.
Nghĩ đến đây, tinh khí cầu trong lòng hắn lại càng mơ hồ nhộn nhạo, đã bay lên giữa không trung. Ngón tay Ninh Trí Viễn chà sát đôi môi, mắt nhìn về phía người trên đài, lộ ra ý cười.
Lại không nghĩ đến, khăng khăng lại có người đui mù, muốn quét mất hứng thú của hắn.
Tác giả: Ninh tổng: Có một số người tôi được mắng, không có nghĩa là ngươi cũng được mắng đến.
Không, ngươi cũng không được mắng chứ....