Editor: vylethuy
"Bình tỷ, chị đừng khóc. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, khẳng định có thể có tiền chữa bệnh cho Tiểu Mỹ! Tôi còn có chút tiền, ở nhà nghỉ của chúng ta. Tôi đi lấy ngay đây, Bình tỷ chị chờ tôi!"
Lúc trước Lâm Lộc làm việc liên tục như không muốn sống, múa hơn một tháng ở Dạ Mị, cũng tích góp được mười mấy vạn. Vốn dĩ tính toán làm lộ phí thi Thánh Y Ti, nhưng giờ phút này cậu căn bản không có nửa điểm nghĩ tới chính mình.
Tuy rằng không có nhiều tiền lắm, nhưng ít nhất có thể giải lửa sém lông mày. Chẳng lẽ mắt thấy Tiểu Mỹ không còn cách nào có thể cứu được, cứ chết ở bệnh viện như vậy sao?
Lâm Lộc không do dự, toan đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài hành lang. Cậu lo lắng cho Bình tỷ, vừa chạy vừa quay đầu lại kêu.
"Bình tỷ, chị ngàn vạn lần không được nghỉ quẩn! Chị chờ tôi, tôi lập tức đi lấy tiền....A!"
Lâm Lộc chỉ lo quay đầu an ủi Bình tỷ, căn bản không nhìn thấy đường. Lại không biết đụng vào người nào, chưa đợi cậu phản ứng, đã bị hung hăng xô đẩy một phen. Lâm Lộc không kịp trở tay, trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
Đầu gối bên phải đập thật mạnh vào nền xi măng. Như là trực tiếp chặt xương cốt ra, Lâm Lộc kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh toát ra.
"Mẹ nó, tại sao lại là ngươi? Vội về chịu tang cũng không chọn thời điểm, cố ý tới làm hư chuyện tốt của Uy ca này có phải không?"
Một tiếng mắng kiêu ngạo từ đỉnh đàu truyền đến. Lâm Lộc ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đầu tóc dài bù xù hung hãn kia chống hông nhìn cậu chằm chằm.
Cậu nhận ra tên gia hỏa này! Buổi sáng hôm nay ở nhà nghỉ, tên lưu manh kéo theo một đoàn người đòi đập nhà nghỉ chính là hắn!
Giờ phút này, hắn mặc một chiếc áo sơ mi bông nhăn nhúm, trên mặt còn đeo kính mát. Mở miệng lộ ra một hàm răng vàng, hung ác mà ồn ào.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi dám đâm vào người ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Cút ngay, đừng làm chậm trễ chuyện của ta! Vân Bình, cô lại đây! Đến giải thích cho Uy ca tại sao cô con mẹ nó dám bán nhà nghỉ kia ra ngoài, tìm chết có phải không? Ta đã nói ta muốn nhà nghỉ này, như thế nào, lỗ tai cô điếc không nghe được sao?"
Nhà nghỉ! Lại là nhà nghỉ!
Đúng rồi, lúc sáng nay tên bặm trợn này tìm đến nhà nghỉ đã nói qua một lần! Nghe ý tứ này, thế nhưng hắn lại nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, muốn ép Bình tỷ bán nhà nghỉ?
Thấy hắn thất thần giơ tay qua phía Bình tỷ, Lâm Lộc lập tức che ở trước.
"Các người muốn làm gì? Trong nhà Bình tỷ có chuyện lớn như vậy, hiện tại con gái còn đang nằm trên giường bệnh! Các người có còn nhân tính hay không?"
"Thế nào, buổi sáng Uy ca tha cho ngươi một lần, thế mà ngươi còn dám ra mặt quản chuyện con gái của ả đàn bà này sao? Nhanh cút đi cho ta!"
Vừa nói, hắn vừa cùng những người đàn ông khác với vẻ mặt quái dị vây quanh lại đây, làm Lâm Lộc đứng ở giữa. Trong lòng Lâm Lộc hoảng loạn. Cậu rất quen thuộc với loại người có nụ cười quái dị không có ý tốt. Toàn bộ thời thơ ấu của cậu đều sống trong cái bóng bại hoại này.
Lâm Lộc lui về phía sau một bước, trở lại trước mặt Bình tỷ, bảo vệ cô sau người. Cậu không muốn khơi mào xung đột với những người này, nhưng cậu nói cái gì cũng không thể để Bình tỷ trong tay bọn họ.
"Nha, con mẹ còn bao che cho con con đấy! Vân Bình, cô rất có năng lực nha! Lại câu được tiểu bạch kiểm này?"
Hắn nhe răng nhếch miệng với Bình tỷ, cười cười không có ý tốt.
"Buổi chiều còn nói đáng thương như vậy, cái gì mà đàn ông của cô đã chết, con gái bị bệnh, tiền mai táng đàn ông là phí chữa bệnh....Đây không phải tìm được đàn ông mới chống lưng cho cô rồi sao?"
"Đúng vậy! Thật là từ nương bán lão, vẫn còn phong vận lắm! Kêu cô tới bồi anh em chúng tôi cô không chịu, nhưng lại rất dính tên tiểu bạch kiểm này? Buổi sáng tiểu bạch kiểm còn xem nhà nghỉ giúp cô, tại phòng nhà nghỉ của cô, khẳng định đã ngủ qua từ sớm đi!"
* Từ Nương bán lão (徐娘半老): phụ nữ lớn tuổi mà đa tình
"Các người nói bậy bạ gì đó? Bình tỷ là chị của tôi!"
"Đúng vậy, chị -- tình chị em sao! Ai da thật là cười chết ta, không nghĩ đến lại có tư tình với tiểu bạch kiểm! Ha ha ha ha, không phải mưu tính thân mình của cô ta, dựa vào cái gì mà quản sống chết của cô ta chứ? Chẳng lẽ..."
Hắn dụng tâm cười hắc hắc.
"Hay là ngươi con trọng con gái nhỏ trong nhà cô ta? Cũng đúng, nó lớn lên rất xinh đẹp! Chỉ là tuổi hơi nhỏ, nếu không ông đây cũng muốn nếm thử trò mới mẻ!"
"Ngươi! Các ngươi quá ghê tởm!"
Lâm Lộc tức giận đến muốn mạng, muốn tiến lên ai ngờ bị Bình tỷ kéo lại. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, lại im lặng nuốt sự vũ nhục của đối phương. Chỉ là cô hơi run môi, thấp giọng nói.
"Tiền thiếu cái người, ta sẽ trả. Hoãn thêm mấy ngày nữa, ta sẽ không thiếu một phân tiền của các người, được chưa?"
"Hoãn cái rắm! Còn muốn kéo dài phải không?"
"Thật sự không phải ta kéo dài! Ta bán nhà nghỉ sẽ trả! Ta đã báo với bên người môi giới bất động sản vài ngày rồi, đã có mấy người tới hỏi, nhất định có thể bán được!"
"Chờ cái rắm, cô chỉ biết lấy cớ! Cái gì mà con gái tái phát bệnh, nếu không có tiền phải chờ chết -- Ai mẹ nó bắt cô chờ chết? Mẹ nó không phải cô muốn bán nhà nghỉ sao? Thế thì cô cứ bán đi? Ông đây sẽ còn tận tâm tới cửa cho cô bán, cô còn dám tăng giá! Ta thấy cô là loại đàn bà cho mặt không biết xấu hổ đấy!"
Bình tỷ mở to hai mắt. Cô đột nhiên tỉnh ngộ lại, đôi môi càng run rẩy hơn.
"Trách không được, những người đó sau khi hỏi mua lại không có tin tức gì nữa.....Trách không được chỉ có một người ra giá, lại đè xuống thấp như vậy! Là các ngươi phá rối! Các ngươi....Giá các ngươi đưa ra, không bằng một phần ba giá thị trường!"
Cả người Bình tỷ run lên. Giống như cô đang đối mặt với một con rắn độc, chẳng sợ phải liều cả tính mạng, vẫn tận lực tre chở những trứng non phía sau.
"Người đàn ông của ta là vì cứu mạng Tiểu Mỹ mới chạy xe đường dài, anh ấy chết ở trên đường.....Anh ấy vì cứu Tiểu Mỹ mới chết! Anh ấy chạy xe vận tải cao tốc mấy ngày đêm......Con ta và ba nó ở bên nhau, nhà nghỉ kia, là dùng tiền mai táng hai cha con họ mua được! Là dùng mạng người đổi lấy! Lúc mua phải nhiều hơn năm mươi vạn, hiện tại ngươi chỉ cho ta hai mươi vạn! Con gái của ta đang chờ làm phẫu thuật, đó là ba và anh nó dùng để mua! Bọn họ vì cứu Tiểu Mỹ mới chết.....Ba nó nằm ở trong quan tài, bị đâm đến không nhìn ra hình dáng.....Anh nó tắt thở trước, còn nhớ đến bệnh của Tiểu Mỹ.....Các ngươi, các ngươi không phải là người! Các ngươi không thể.....Không thể khinh thường mẹ con chúng ta, kiếm tiền táng tận lương tâm như vậy!"
"Ai da, con đàn bà nói chuyện cẩn thận một chút cho ta!"
Đứng trước Bình tỷ đau triệt tâm lên án, người đàn ông kia lại nghe cười hì hì, không có một chút xúc động nào. Nhưng nghe câu "táng tận lương tâm", hắn lập tức trợn mày, quát lớn nói.
"Tên đàn ông của cô vì sao chết, liên quan gì đến ông đây! Mẹ nó, nói đến nhà nghỉ nhỏ của cô, bốn phía lọt gió, món hàng rách! Nếu không phải biết các ngươi là cô nhi quả phụ, tiểu nhân sắp chết, ông đây cũng chẳng muốn tích đức làm việc thiện mua cái nhà nghỉ rách nát này đâu! Không tin cô đi hỏi xem, cái nhà nghỉ kia của cô, còn muốn sáu mươi vạn? Ta đưa ra con số này, hai mươi vạn, người khác cũng sẽ không muốn!"
"Là bọn họ không dám muốn! Đó là bởi vì ngươi uy hiếp bọn họ! Loại người táng tận lương tâm như các ngươi!"
Bình tỷ khàn cả giọng, xông lên muốn xé mặt người đàn ông kia.
"Ngươi muốn bức chết con gái ta! Ta liều mạng với ngươi! Ta liều mạng với ngươi!"
"Mẹ nó!"
Người đàn ông giận tím mặt, một chân hung hăng đá lên người Bình tỷ. Bình tỷ bị hắn đá đến lập tức ngã ngồi trên mặt đất, nhưng cô lại bò lên, giống như điên rồi xông lên!
Sắc mặt người đàn ông lập tức đen như đáy nồi, trong miệng mắng một câu "Mẹ nó con đàn bà không biết xấu hổ!", Duỗi tay ra chính là một cái tát bay qua!
Nhưng tay hắn lại không thể đánh lên người Bình tỷ.
Là Lâm Lộc tiến lên, dùng sức bảo vệ Bình tỷ. Cậu dùng thân thể che ở giữa Bình tỷ và đám lưu manh kia, tay hắn hung hăng đáp ở sườn mặt cậu, để lại một vết đỏ. Những tên lưu manh xung quanh cũng xông đên, ra quyền trên người Lâm Lộc, còn có người dùng sức đạp lại đây, trên quần áo Lâm Lộc tràn đầy dấu giày.
"Bình tỷ, chị bình tĩnh một chút! Chị không cần để ý đến bọn họ......"
"Lâm Lộc, bọn họ muốn ép chết Tiểu Mỹ......Tôi chỉ có nhà nghỉ kia......Phẫu thuật của Tiểu Mỹ......Còn chờ dùng tiền! Tôi không thể bán rẻ, đó không phải phòng ở, đó là mạng của Tiểu Mỹ! Lâm Lộc cậu có biết không......Đó là mạng của Tiểu Mỹ......"
"Tôi biết, tôi đều biết! Bình tỷ, phòng ở tôi mua, tôi ra sáu mươi vạn —— Bình tỷ, tôi mua!"
Bình tỷ đột nhiên ngừng lại. Cô mở to hai mắt, run run rẩy rẩy nhìn về phía Lâm Lộc.
"Cậu mua......Cậu nói thật.....Cậu mua?"
Nhưng Lâm Lộc không thể nói nên lời, cổ áo cậu đột nhiên bị người nắm lấy. Tên đứng đầu đầu tóc dài bù xù kia kéo cậu lại đây.
"Nơi nào tới lượt nhãi con ngươi mở mồm, mẹ nó ngươi muốn làm hỏng chuyện của ông đây sao? Có phải không! Ta nói nhà nghỉ này ta mua, ngươi dám nhúng tay thử một lần?"
Lâm Lộc bị hắn nhấc lên, cơ hồ không thở nổi. Cậu nhìn người đàn ông kia, lộ ra một nụ cười khinh miệt.
"Ngươi muốn mua, ngươi ra sáu mươi vạn. Mua bán công bằng, ta tuyệt không nhúng tay."
"Mẹ nó bớt đánh rắm đi!"
Người đàn ông nổi giận, dùng sức quật Lâm Lộc xuống mặt đất. Đầu gối Lâm Lộc lại đập xuống nền xi măng lần nữa, một trận đau đớn xuyên tim truyền đến. Cậu thống khổ mà rên rỉ một tiếng, sau lưng lại bị người đàn ông dùng chân dẫm lên.
"Đm, ngươi còn nói nhân tình với cô ta? Ngủ vài lần, có phải cô ta rất tốt không, làm ngươi bị quỷ tha ma bắt? Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút đi! Ở nơi này, ai dám làm trái lời Uy ca ta? Hả? Ngươi muốn mua —— ngươi thử xem! Chân trước bước qua cửa, ta sẽ đâm một dao sau lưng ngươi!"
Lâm Lộc muốn bò dậy, người đàn ông kia lại hung hăng dùng sức, đạp lên phía sau lưng cậu, Lâm Lộc hô đau một tiếng, chỉ cảm thấy dạ dày xót muốn nôn, nóng rát mà đau.
"Làm gì thế? Ở đây là bệnh viện! Bên kia, các người làm gì —— Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh! Nếu không ta gọi điện thoại kêu đội trị an đến đây!"
Tiếng nói của y tá phía bên kia truyền đến. Y tá trưởng nhanh chóng bước đến, trợn mày lập tức quát lớn. Người đàn ông thả lỏng chân một chút, lui về phía sau một bước.
"Hôm nay ở bệnh viện, sợ dính phải đội trị an, ta tạm thời thả ngươi! Nhưng ngươi đừng không có mắt lo chuyện bao đồng —— Nếu không ông đây thật sự sẽ đâm ngươi, mẹ nó ngươi hiểu chưa! Phi!"
Một ngụm đờm phun ở bên cạnh Lâm Lộc. Đám kia lưu manh đi, Lâm Lộc chống tay, chậm rãi bò dậy.
Cậu không để ý phủi bụi đất trên người, đi xem Bình tỷ.
"Bình tỷ, chị không sao chứ?"
"Tôi không có việc gì, tôi không có việc gì......Lâm Lộc!"
Bình tỷ đột nhiên nhào tới, quỳ gối trước mặt Lâm Lộc. Cô dùng sức nắm lấy cẳng chân Lâm Lộc.
"Vừa rồi nói cậu nói cậu mua nhà nghỉ! Lâm Lộc, cậu nói thật sao? Cậu đào đâu ra tiền? Làm sao cậu có sáu mươi vạn chứ?"
"Bình tỷ, chị làm gì vậy? Chị mau đứng lên! Chị đừng như vậy......"
Lâm Lộc sợ hãi, cậu muốn nhanh chóng kéo Bình tỷ lên, lại không thể kéo lên được. Bình tỷ giống như là mọc từ nền mi măng, bắt lấy đầu gối Lâm Lộc, ngửa đầu nhìn cậu. Đôi mắt cô đau khổ đến làm cho người ta sợ hãi, tựa như là người sắp chết đuối, cuối cùng lại bắt được một cọng rơm cứu mạng.
"Cậu nói cậu mua nhà nghỉ của tôi, là thật sao! Lâm Lộc, cậu nói cho tôi, là thật sao! Cậu có thể cứu mạng Tiểu Mỹ sao? Lâm Lộc!"
Môi Lâm Lộc giật giật, nhất thời không nói nên lời.