Editor: vylethuy
"Như thế nào, nhìn biểu cảm này của cậu, cậu rất quen thuộc sao. Đúng vậy, đây là thứ đồ chơi Lệ Hàng thích dùng nhất. Nhưng mà tôi lại dịu dàng hơn hắn rất nhiều, những người đi theo tôi, sẽ không cần ăn những cái đau khổ này."
Nói tới đây, Trang Thần tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, đầu lưỡi dư vị mà liếm đầu ngón cái. Máu của Tiểu Ngạo cứ bị hắn nuốt vào trong miệng như vậy.
Những dấu răng đè lên nhau chồng chất ở trên người Tiểu Ngạo hiện lên trong đầu Lâm Lộc.
Thế nhưng Trang Thần gọi là cái này là dịu dàng, gọi là không cần chịu khổ?!
Lâm Lộc sợ hãi cuộn mình về phía sau. Cánh tay Trang Thần vừa lật lại, một bộ còng tay rũ xuống. Vòng tròn kim loại lạnh băng đụng vào gương mặt, nháy mắt Lâm Lộc nổi lên một thân da gà. Trong ghế lô, ánh sáng u ám mê ly chiết xạ trên còng tay màu bạc, sáng chói lóe mắt.
"Tôi không có quan hệ gì với hắn hết! Trang đại thiếu, tôi và Lệ Hàng không có quan hệ, tôi bị hắn bắt đi! Vốn dĩ hắn là học trò của tôi, hắn lừa tôi, tôi thật sự không liên quan gì đến hắn......Ngài thả tôi ra được không!"
Lâm Lộc đã sắp hỏng mất. Còng tay lạnh băng dán trên da làm cậu như nhớ về căn phòng trong quán bar kia. Vốn dĩ đã gặp phải tàn phá rất lớn, giờ phút này nỗi ám ảnh lúc trước hiện lên, Lâm Lộc ngăn không được thân mình run lên.
Lâm Lộc muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Trang Thần. Nhưng sức lực Trang Thần lại quá lớn, vô luận cậu cố gắng như thế nào, cũng chỉ là châu chấu đá xe, căn bản không tránh thoát được!
Càng đáng sợ chính là, biết rõ cậu có ý đồ bỏ trốn, thế nhưng Trang Thần lại không ngăn cản. Hắn lại đè ở trên người Lâm Lộc, vặn bình nhỏ trong tay ra, đổ chất lỏng óng ánh xinh đẹp vào miệng Lâm Lộc. Lâm Lộc cắn chặt răng không chịu uống, hắn lại dùng sức bẻ miệng cậu ra, muốn rót từng giọt vào!
Động tác hắn rất vậy chậm, lùi lại quá trình rót thuốc. Càng nói không với biện pháp đánh nhanh thắng nhanh, hắn càng như là ở hưởng thụ sự giãy giụa tuyệt vọng kéo dài này. Giống như là một con sài lang đùa bỡn thỏ trắng trong lòng bàn tay. Biết rõ con mồi không có sức lực tránh thoát, lại không cho nó thống khoái. Trên mặt Trang Thần lộ ra nét cười hưởng thụ, Lâm Lộc đột nhiên ý thức được, hắn chính là đang xem xét sự tuyệt vọng của chính mình!
Rốt cuộc Lâm Lộc không chịu nổi. Gương mặt tươi cười kia của Trang Thần lại gần trong gang tấc, áp bức tinh thần cậu. Cậu không chịu nổi muốn khóc lên.
"Trang đại thiếu, tôi là đàn em của em trai ngài! Trang Hiểu là đàn anh của tôi, chúng tôi là bạn múa! Cầu xin ngài buông tôi ra đi, cầu xin ngài......Tôi và Lệ Hàng thật sự không có quan hệ gì hết......"
Lâm Lộc khóc đến đáng thương như vậy, thế nhưng không ý thức được Trang Thần sau khi nghe được tên em trai mình, trên mặt lại lóe lên tia hung ác nham hiểm.
Chỉ là cậu cảm giác được Trang Thần đột nhiên buông lỏng tay.
Tựa như một con thỏ đang hoảng loạn không chọn được đường để chạy, Lâm Lộc té ngã lộn về phía sau chạy thoát, kết quả đụng trúng ghế lô trên mặt đất. Lâm Lộc nghẹn ngào, lảo đảo bò dậy, nghiêng ngả chạy ra ngoài cửa.
"Từ từ."
Trang Thần đột nhiên lên tiếng. Lâm Lộc căn bản không để ý tới hắn, chỉ là dùng sức mà loạng choạng mở then cửa. Nhưng cậu đột nhiên ý thức được, cánh cửa này là tự động khóa lại! Cậu càng dùng thêm sức lay động, khung cửa lắc lắc, phát ra âm thanh cành cạch. Nhưng cánh cửa này rất chắc, cậu mở không được!
"Đừng uổng phí sức lực."
Phía sau, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.
"Chìa khóa, ở trong tay tôi."
Đỡ then cửa, hai hàng nước mắt Lâm Lộc mông lung mà vô vọng. Chân cậu mềm nhũn, không biết có phải đã có dấu hiệu của nửa bình thuốc vừa rồi hay không, Lâm Lộc cảm thấy cảnh sắc trước mắt có hơi mơ hồ hoảng loạn. Chỉ có biểu cảm trên mặt Trang Thần lại rất rõ ràng.
Đó là biểu cảm giống y đúc Lệ Hàng trong phòng quán bar.
Cùng lắm là nhiều thêm một phần âm u, ít đi một phần bạo lực. Nhưng ánh mắt phảng phất như thợ săn đánh giá con mồi lại hoàn toàn không sai vào đâu được!
Thậm chí, chỗ sâu nhất trong ánh mắt hai người, đều chôn giấu suy nghĩ muốn xé nát con mồi điên cuồng......
Tại sao mình có thể cảm thấy người này ôn hòa văn nhã giống như đàn anh? Kia chỉ là túi da, chỉ là biểu tượng!
Bên trong hắn lại giống Lệ Hàng, mới là linh hồn song sinh. Tàn nhẫn như nhau, muốn hưởng thụ khoái cảm từ tổn thương của người khác!
Lâm Lộc lại bắt đầu phát run. Dạ dày cậu xộc lên một trận ghê tởm, dịch dạ dày nóng rực không thoát ra được làm mồ hôi lạnh chảy đầm đìa sau lưng. Cậu nhẹ thở phì phò, dựa vào cửa, tận lực không cho chính mình run rẩy rõ ràng như vậy.
"Cậu rất thân thiết với em trai tôi?"
"Chúng tôi là anh em bạn học......Đều là học trò của thầy Tiêu Doanh......Chúng tôi, chúng tôi đã từng là bạn múa......"
"Thì ra, cậu chính là bạn nhảy thời đại học kia của nó."
Trang Thần chậm rãi ngồi dậy, gật gật đầu.
"Thì ra là thế. Vậy cậu có biết hay không? Chỉ vì cậu, nó không chịu ở lại nước, nhất định phải đi Thánh Y Ti. Một lúc đi chính là mấy năm, chưa từng trở về một lần."
Ánh mắt Trang Thần càng thêm sâu thẳm. Lâm Lộc có loại cảm giác, mới vừa rồi hắn vẫn luôn hoài tâm trêu đùa, giống một con mãnh thú đùa bỡn con mồi của mình. Nhưng giờ phút này, hắn lại có vài phần nghiêm túc khó hiểu.
"Thì ra là như thế này......Thật là thú vị. Có thể làm đứa em trai không tim không phổi kia của tôi để bụng, Lâm Lộc, trên người của cậu quả nhiên cũng có chút khác biệt."
Trang Thần liếm liếm môi, như suy tư gì đó mà ngồi thẳng thân thể. Hắn nhìn Lâm Lộc chằm chằm, nhưng Lâm Lộc lại cảm giác như hắn đang nhìn xuyên qua mình, nhìn thấy một gương mặt khác.
"Lâm Lộc, cậu muốn đi theo tôi không?"
Đột nhiên, Trang Thần lên tiếng.
"Đi theo tôi, Lệ Hàng sẽ không dây dưa với cậu nữa. Bởi vì trong vòng này chính là như vậy, vòng cường giả mà, người khác phải đi vòng quanh. Nếu không sau này hắn ra ngoài nhất định sẽ đến tìm cậu, hơn nữa tôi dám khẳng định, ngày đó cũng không xa lắm."
Lâm Lộc lại lui về phía một bước, cho đến khi thứ gì đó đột nhiên đụng vào eo cậu. Cậu chợt ra một thân mồ hôi lạnh, mới hoảng hốt mà ý thức được, đó là chốt cửa.
Cậu nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng. Lòng bàn tay ướt mồ hôi, cơ hồ không cầm được chốt cửa.
"Tôi sẽ không theo anh. Mặc kệ là anh hay là Lệ Hàng, tôi không thể liên quan gì đến các người......"
"Không liên quan? Cậu là đang đùa tôi sao. Trêu chọc Lệ Hàng, nửa cái chân này của cậu đã bước vào vòng của chúng tôi. Quan hệ của cậu và chúng tôi, đã được định rõ từ sớm."
Trang Thần nhếch miệng cười, ánh mắt u ám.
"Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã biết, cậu trời sinh đã phải thần phục ở dưới chân người nào đó. Cậu phải toàn tâm sùng bái hắn, nói hắn khống chế cuộc sống của cậu, bằng không cậu vĩnh viễn đều phải vội vàng khổ sở, cả đời giống như con chó mất chủ.
Lâm Lộc, quả thực cậu là người trời sinh nên ở trong vòng này. Cậu đi theo tôi, tôi có tiền có thế, cũng đồng ý phân tâm quyết định cuộc sống của cậu giúp cậu. Không phải cậu muốn cái này sao? Tìm người sắp đặt cho cậu một cách thích đáng, cả đời sẽ không làm cậu ưu phiền, làm cậu đau, càng sẽ không để cậu bôn ba vô thường.
Đại khái Lệ Hàng cũng là nhìn thấu cậu, mới bám riết không tha với cậu. Hắn chính là con sói đói. Cậu là vật nhỏ xinh đẹp như vậy, nếu là không chọn chủ nhân từ sớm, chỉ sợ sau này mãi mãi không thoát khỏi hắn được. Lâm Lộc, thấy cậu là người mà em trai toi coi trọng, tôi cho cậu lời khuyên......"
Khi nói đến ba chữ "em trai tôi", Trang Thần lại lộ ra nụ tươi cười quái dị. Hắn lại liếm liếm môi, nhẹ giọng nói.
"Thế giới này đen tối hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu. Cậu cho rằng những cái cậu nhìn thấy là toàn bộ? Vẫn còn sớm lắm. Cho nên, vì chính sự tốt đẹp của cậu -- cậu vẫn là đáp ứng tôi đi."
Lâm Lộc hít thở không thông. Cậu đã không biết người đàn ông trước mắt này là thật hay là ảo, nhưng hắn cảm thấy máu trong người mình đểu chảy tán loạn, làm cậu không thể bình tĩnh được nữa.
Cậu đột nhiên nở nụ cười. Sau đó dùng sức lắc lắc đầu, làm mồ hôi trên mặt rơi xuống.
Thật sự rất kỳ quái. Vốn dĩ cậu có hơi sợ hãi. Nhưng bị Trang Thần nói như vậy, cũng không thấy loại sợ hãi này nữa. Cậu chỉ cảm thấy hoang đường, càng cảm thấy buồn cười!
"Tôi không biết những người trong đám người các anh có tật xấu gì hay không, một đám đều đến dây dưa với tôi. Nhưng anh đừng tới nói hươu nói vượn, giống như các anh là người bình thường, đều là tôi sai! Tôi quá tốt, chọc cho các người biến thái như vậy, đó là xui xẻo của tôi! Cũng không phải tôi xứng đáng! Chẳng lẽ là tôi thỉnh các người đến đây khinh thường tôi, rót cho tôi ly nước thuốc này sao?!
Các người có đen tối hay không thì có liên quan gì đến tôi? Tôi thích ai, đó cũng là chuyện của chính tôi! Quá buồn cười, cái gì gọi là 'tôi yêu cầu người khác đi quyết định cuộc sống của tôi thay tôi', anh thật sự rất dõng dạc đó! Tôi là của chính mình, tôi là tự do! Tôi thích ai, nguyện ý đi tìm ai, thần phục ai, sùng bái ai, yêu hay không yêu ai, đó đều là chuyện của chính tôi!
Bất luận người kia là ai, đều không phải là người, càng không phải là Lệ Hàng! Các người yêu thích cái gì là chuyện của các người, cũng chẳng liên quan gì đến tôi! Đừng kéo theo cả tôi vào!
Các người quả thực quá tự đại, khiến tôi cảm thấy ghê tởm! Anh có tiền thì thế nào? Tôi sẽ mãi mãi không có quan hệ gì với các người, anh cũng không được......Không được quấy rầy tôi!"
Tựa như từ trước đến giờ Lâm Lộc chưa từng nói nhiều như vậy, đừng nói gì đến cãi nhau. Này một hơi nói xong, ngực cậu phập phồng không ngừng, tay còn run rẩy hơn so với lúc nãy.
Nhưng lần này không phải bởi vì sợ, mà là bởi vì phẫn nộ.
Đối diện, đột nhiên truyền đến một tiếng trào phúng cười khẽ.
"Ha ha ha, Lâm Lộc, cậu thật sự rất thú vị. Đúng vậy, cậu bé như cậu, trực tiếp ăn luôn cũng không có gì thú vị. Hôm nay tôi đây sẽ buông tha cho cậu -- Rốt cuộc, địa vị của cậu trong lòng em trai tôi cũng không bình thường."
Nhắc tới Trang Hiểu, cái loại ngữ điệu kỳ dị này lại xuất hiện lần nữa. Trang Thần liếm liếm môi, ánh mắt hơi lóe, tựa hồ có hơi buồn bã. Nhưng rất nhanh, hắn khôi phục nụ cười ác ý, ném chuỗi chìa khóa kia về phía Lâm Lộc, dừng ở dưới chân cậu.
Thế nhưng Trang Thần lại thả cậu đi dễ dàng như vậy?
Lâm Lộc khó có thể tin. Nhưng cậu vẫn nhặt chìa khóa lên không chút do dự, nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Rầm một tiếng, cậu đẩy cửa ra, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
"Tiểu Lâm Lộc, đừng tưởng rằng cậu có thể chạy thoát. Tôi lại ở chỗ này chờ cậu.
Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại."
Phía sau loáng thoáng truyền đến giọng nói Trang Thần, nhưng mà Lâm Lộc căn bản không để bụng. Cậu lao ra hành lang, ông chủ Dạ Mị đã ngồi ở ngoài cửa. Nhìn đến bộ dáng của cậu, vẻ mặt hắn kinh ngạc, ngay sau đó trầm mặt xuống.
"Tại sao ngươi lại chạy ra ngoài! Sao ngưoi dám để Trang đại thiếu ở trong phòng một mình......Này, ngươi muốn đi đâu? Lâm Lộc! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ông chủ Dạ Mị đứng lên, muốn ngăn Lâm Lộc lại. Nếu là từ trước, Lâm Lộc nhất định sẽ cuống quít dừng lại giải thích. Nhưng lần này, cậu trực tiếp đi lên đụng trúng, làm ông chủ cũng nghiêng ngả lảo đảo, lui về phía sau mấy bước.
Thừa dịp khe hở này, Lâm Lộc trực tiếp xông ra ngoài. Phía sau truyền tiếng rống giận của ông chủ, Lâm Lộc lại không để ý.
Cậu cứ như vậy chạy ra khỏi cửa câu lạc bộ như vậy, vọt vào bóng đêm đen nhánh.