Từ Thu Quân quỳ gối trước mắt Lâm Lộc, dùng sức ôm lấy cậu. Lâm Lộc run đến lợi hại, cậu ngồi ở trên ghế sofa, hai cánh tay gắt gao bóp ở dạ dày, cúi xuống càng ngày càng thấp, tựa hồ mặt muốn chôn ở hai chân.
Từ Thu Quân tay run rẩy nâng mặt cậu lên, trong lòng bàn tay dính đầy mồ hôi lạnh. Tóc Lâm Lộc che trước mắt, căn bản không nhìn thấy mặt cậu.
"Tiểu Lộc...Con nghe được không? Trí Viễn ca tới đón con........"
"Trí Viễn...Ca..."
Tiếng nỉ non nhỏ đến khó phát hiện, Lâm Lộc chậm rải ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt to ướt nhẹp.
Ánh mắt cậu, có chút tan rã.
"Mẹ, đừng gạt con....Trí Viễn ca anh ấy..."
Anh ấy đã không cần con nữa.
Lâm Lộc đột nhiên che miệng lại, bả vai run rẩy kịch liệt. Từ Thu Quân sợ tới mức một tay ôm lấy cậu.
"Tiểu Lộc! Con không sau chứ....Con đừng làm mẹ sợ...Chúng ta hiện tại đi bệnh viện...Mẹ đi theo con, mẹ không trở về Lâm gia...Mẹ đi theo con, hai mẹ con chúng ta đi cùng nhau! Tiểu Lộc!"
"Mẹ...đừng lo lắng...Con...Không có việc gì."
Âm thanh nhỏ bé yếu ớt vang lên, đứt quãng. Cho tới lúc này rồi, Lâm Lộc vẫn nỗ lực an ủi bà.
Tựa như khi còn thơ ấu, trải qua một đêm trắng cho đến sáng sớm. Từ Thu Quân mới mở cửa ra, nhìn thấy một cậu trai nhỏ cuộn ở trong chăn, lộ ra một đôi mắt. Rõ ràng trên mặt còn mang theo nước mắt, lại cố gắng lộ ra nụ cười tươi như vậy.
Mẹ đừng lo lắng, con có thể tự mình ngủ...Con không sợ tối.
Chỉ cần mẹ vui vẻ là tốt rồi.
Nếu mẹ có thể vĩnh viễn hạnh phúc...Vậy là tốt rồi.
Mẹ cười lên rất đẹp mắt. Con hi vọng, mẹ có thể luôn cười với con...
"Phốc" một tiếng, một chất lỏng ấm áp dính ướt bả vai Từ Thu Quân, theo phía sau lưng chậm rãi chảy xuống.
Đầu Lâm Lộc rũ bên gáy bà, mềm mại mà bất động.
______________________________________________________
Chiếc xe Bentley màu bạc chạy như bay đến, quét ngừng trước cổng Lâm gia. làm khói gụi bay đầy đất. Xe còn chưa ổn định, Ninh Trí Viễn đã đẩy cửa xe ra, một thân nhảy xuống, sải bước đi về phía cánh cổng Lâm gia.
Gió nhấc vạt áo hắn bay lên, cuốn theo lá bay tán loạn dưới mặt đất. Tiểu Chu chạy nhanh vài bước, ấn vang chuông cửa.
"Chờ một lát...Lập tức liền tới...Mau mau!"
Hoảng loạn đứng trước cửa, bước chân hỗn loạn chạy đến. Tiểu Chu dùng sức đẩy cánh cửa.
"Mau mở cửa! Các ngươi làm cái quỷ gì! Nhanh lên!"
Bên trong động tĩnh hoảng loạng lớn hơn nữa, lại không có người tới mở.
"Tránh ra."
Ninh Trí Viễn đẩy hắn ra, trực tiếp dùng một chân đạp lên!
Phanh!
Cánh cửa mở rộng, Bên trong cánh cửa mấy người cùng nhau quay đầu lại, một già một trẻ hai người đàn ông thần sắc hoảng sợ, người đàn bà trung niên quỳ trên mặt đất, trên vai một bãi vết máu, trên mặt còn mang theo nước mắt.
Nhưng trong mắt Ninh Trí Viễn, chí có thể nhìn đến một mình Lâm Lộc. Cậu bị hai người đàn ông kẹp ở giữa, chân kéo trên mặt đất. Đầu hướng qua một bên, tựa hồ đã mất đi ý thức.
"Ninh tổng! Ngài, ngài thật sự tới...Đã trễ thế này, còn kinh động ngài tự mình tới cửa...."
Lâm Kiến Nghiệp hoảng tới mức xoa xoa tay, buông Lâm Lộc ra đi lên tiếp đón. Trên mắt hắn ngoài tươi cười khoa trương, trên trán còn có mồ hôi lạnh ứa ra.
"Tiểu Lộc khó được một lần về nhà, thật sự rất cao hứng! Cùng anh trai nó, ai nha, hai đứa liền uống mấy ly...Ngài nhìn xem, này, ha ha....Thật là....Anh em tình cảm rất tốt....Vốn dĩ, vốn dĩ là tôi muốn đưa nó về phòng mình ngủ một đêm...."
"Cút..."
Ninh Trí Viễn lạnh lùng một tiếng, Lâm Kiến Nghiệp như đông cứng tại chỗ, một tiếng cũng không dám phát ra.
Ninh Trí Viễn đi đến trước mặt Lâm Lộc, dừng bước chân lại. Lâm Thành Hiên đứng một bên mặt đã như màu đất, lắp bắp hô một câu.
"Chào...Chào Ninh tổng."
Ninh Trí Viễn ánh mắt lạnh băng, ánh mắt chậm rãi nhìn Lâm Lộc. Trên người còn mặc bộ bênh phục đơn bạc, cổ áo còn nhiễm một đoàn huyết sắc.
Mới tách ra ba ngày, cậu đã gầy đi một vòng.
Ninh Trí Viễn nheo đôi mắt lại. Hắn trầm mặc cởi áo ngoài, thong thả ung dung cuốn áo lên cổ tay.
"Vừa rồi trong điện thoại kia, chính là ngươi?"
"Điện thoại gì chứ...Ninh tổng, tôi nghe không hiểu a...Ha ha..."
Lâm Thành Hiên cười khan vài tiếng, sợ tới mức phát run. Sớm biết Ninh Trí Viễn không đuổi Lâm Lộc ra khỏi nhà, hắn đi mượn lá gan cũng không dám xuống tay với Lâm Lộc!
"Ninh tổng, tôi chỉ là cùng tiểu tạp...Tiểu đệ uống vài chén rượu, ai biết nó vô dụng như vậy...."
Lời nói con chưa dứt, thấp thoáng chút gió! Một bàn tay của Ninh Trí Viễn hung hăng tát qua.
"Ngươi là cái thứ gì, cũng xứng nói hắn vô dụng?"
Mặt Lâm Thành Hiên bị tát sưng lên, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Trên mặt hắn chảy xuống hàng máu từ mũi, còn cố gắng tươi cười đến khuôn mặt méo mó khó coi hơn khóc.
"Ninh tổng, tôi..."
Lại là một bạt tai tiếp theo, trực tiếp đem lời hắn nói kéo trở về. Lần nay so với lúc nãy còn ác liệt hơn, Lâm Thành Hiên bị tát đến lảo đảo, phát gục ở trên tay vịn cầu thang.
Lâm Lộc cũng ngã theo hắn, lại bị Ninh Trí Viễn vươn tay đỡ cậu ôm vào trong lòng ngực. Hắn lấy áo ngoài to rộng ấm áp khoác lên người Lâm Lộc, quay đầu dặn dò Tiểu Chu.
"Đỡ Lâm ca của cậu."
"Vâng, Ninh tổng!"
Sau khi duỗi tay đỡ lấy Lâm Lộc, Tiểu Chu mới phản ứng lại Ninh Trí Viễn hắn muốn làm gì. Hắn chạy nhanh tiến đến một bước.
"Ninh tổng, nếu không thì để tôi đi?"
Ninh Trí Viễn hoạt động một chút xương khớp ngón tay, từ trong túi lấy ra một bao tay tơ tằm mỏng như cánh ve, từng đầu ngón tay đeo lấy bao tay lên.
"Tôi tự mình tới."
_______________________________________________________
Trong nhà Lâm gia, từng tiếng kêu rên thê thảm truyền đến. Cùng với tiếng đập đánh, còn có tiếng người đàn ông xin tha.
Rốt cuộc, cánh cổng Lâm gia lại mở ra một lần nữa. Ninh Trí Viễn cởi đôi bao tay loang lổ vết máu, tùy ý ném bao tay trên sàn nhà.
"Ninh tổng!"
"Đi lái xe."
Ninh Trí Viễn nhàn nhạt phân phó một câu, từ trong lòng ngực Tiểu Chu tiếp nhận lấy Lâm Lộc, kéo về trong ngực mình. Hắn cúi đầu, nhìn đến lông mi Lâm Lộc hơi hơi rung động, tựa hồ gặp ác mộng đáng sợ.
Hắn thở dài nhỏ đến khó phát hiện, bế cả người Lâm Lộc lên, dán sát ở ngực.
"Ninh tổng!"
Ôm Lâm Lộc lên xe, phía sau truyền đến một giọng nữ run rẩy. Ninh Trí Viễn quay đầu đi, vừa rồi đó là người đàn bà trong biệt thự Lâm gia kia.
Tuổi bà không nhỏ, lại bảo dưỡng rất tốt, cơ hồ không có nếp nhăn. Diện mạo tinh xảo tú mỹ, cơ hồ là cùng một khuôn mẫu với gương mặt Lâm Lộc, chỉ là thua Lâm Lộc ở phần khí chất không dính bụi trần thuần tinh, ngược lại có thêm vài phần phong tình.
Ninh Trí Viễn nâng mi, ý bảo bà mở miệng.
"Tiểu Lộc....Dạ dày nó không tốt, vừa rồi uống rất nhiều rượu...Chỉ sợ, là xuất huyết dạ dày..."
"Ừ. Tôi sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện."
Ninh Trí Viễn nhàn nhạt đáp lại. Từ Thu Quân mím môi, âm thanh rất thấp.
"Đa...đa tạ Ninh tổng."
"Bà là mẹ của Lâm Lộc?"
"A?"
"Nếu là lo lắng cho cậu ấy, có thể cùng đi."
Từ Thu Quân sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu lại. Phía sau, Lâm gia một mảnh hỗn độn. Lâm Kiến Nghiệp nhào trên mặt đất, khóc kêu đong đưa thân thể Lâm Thành Hiên. Mấy người hầu như cũ đều tránh ở trong phòng không dám thò đầu ra, giờ phút này bị Lâm Kiến Nghiệp rống lên, thu dọn tàn cục.
"Tôi...Tôi chỉ sợ..."
Bà chần chờ quay đầu lại.
Nhưng mà, chiếc xa từ trước mặt bà nhanh như chớp đã đi rồi.
Bóng dáng Ninh Trí Viễn ở trước mặt bà lóe qua. Hắn ôm Lâm Lộc, thần sắc lãnh đạm, cũng không có chờ bà nói lời thoái thác.
Hắn cũng không liếc nhìn bà một cái.
_______________________________________________________
Bệnh viện công lập, trong phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Lâm Lộc nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ như cũ. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật giọt sương trong suốt lấp lánh trên những phiến lá của bình hoa tươi trên bàn.
Ninh Trí Viễn ngồi ở trên sofa, chậm rãi phun sương nhả khói. Bàn trà bên người hắn, trong gạt tàn thuốc đã cắm đẩy mẩu thuốc lá.
"Ai? Vị là người nhà bệnh nhân này, trong phòng bệnh không thể hút thuốc a!"
Một y tá đẩy cửa bước vào, nhìn Ninh Trí Viễn gào một tiếng. Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, nhìn qua bên cô.
Y ta bước chân dừng lại một bước, trên mặt đỏ lên.
"Tôi nói là...Cái kia....Bệnh viện có quy đinh."
"Hửm?"
"Hút thuốc không tốt đối với thân thể không tốt...Còn có, đối, đối với người bệnh cũng không tốt."
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, đem điếu thuốc trong tay dập tàn. Y tá hoang mang rối loạn đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Lộc, đo huyết áp, khi ra đến trước cửa, lại nhìn lén Ninh Trí Viễn đôi chút.
"Khi nào cậu ấy có thể tỉnh?"
"A..."
Nữ y tá mặt còn đỏ hơn, nhỏ giọng nói.
"Cái này phải hỏi bác sĩ, tôi cũng không biết. Cậu ấy bị xuất huyết dạ dày, mất nhiều máu, tuột huyết áp, còn có bị cảm....Lại rửa ruột, lăn lộn đến nhiều như vậy...Hiện tại thân thể rất suy yếu. Tóm lại, dù sao muốn khôi phục cũng phải mất một đoạn thời gian."
"Ừ. Cảm ơn cô."
"Cái đó...Không cần khách khí."
Y tá kia đi rồi, Ninh Trí Viễn hít một hơi thật sâu, dựa vào ghế sofa phía sau lưng.
Trước mắt lại không có lý do xuất hiện một màn hồi ức.
________________________________________________
"Trí Viễn ca, cầu anh...Em, em nguyện ý từ bỏ Thánh Y Ti...Cũng có thể thôi học! Trí Viễn ca, điều kiện của anh em đều đáp ứng..."
"Lại lại, thôi học, đều đáp ứng anh."
Hắn nghe được giọng nói của chính mình vang lên. Có vẻ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vài phần hờ hững.
Chỉ có chính hắn biết, những bình tĩnh sau lưng này, ẩn chứa ít nhiều phẫn nộ cùng thất vọng.
"Vì tiền, Lâm Lộc, cậu thật đúng là hạ được nhẫn tâm. Tôi thật đúng là xem thường cậu...Xem ra, cậu nói cái gì cũng nhất định phải lấy được một tỷ kia đến tay?"
"Mẹ em còn nằm trên giường bệnh...Bà, bà còn chưa có tỉnh..."
"A."
Hắn nhớ nhỏ hắn đứng lên, đến gần Lâm Lộc. Từ trên cao nhìn xuống, thiếu niên đã vốn nhỏ yếu, giờ càng có vẻ yếu ớt hơn.
Cậu nhìn tinh xảo như vậy, rồi lại yếu ớt dễ vỡ. Tựa hồ tùy ý nhéo một cái, là có thể làm cậu tan xương nát thịt.
Nhưng cậu thế nhưng có loại lá gan này. Tùy tiện một lý do vụng về, dám mở miệng nói với hắn, đòi một số tiền lớn như vậy.
Một cái chớp mắt kia, Ninh Trí Viễn thật sự có chút xúc động, muốn đem đồ vật không biết sống chết này nghiền thành mảnh nhỏ.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn khắc chế chính mình, cho Lâm Lộc một cơ hội cuối cùng.
"Lâm Lộc, tôi cho một lựa chọn cuối cùng. Một tỷ, hoặc là nói chuyện luyến ái cùng tôi."
Trong trí nhớ Lâm Lộc ngẩng đầu lên, có chút không biết làm sao mà mở to hai mắt. Ninh Trí Viễn nhìn thấy chính mình ngồi xổm xuống, đầu gối rơi xuống đất duỗi ra thư thái, duỗi tay nâng cằm cậu lên.
"Một tỷ bán mình cho tôi, từ đây trở thành một đồ chơi tôi siết trong lòng bàn tay không thể thấy ánh sáng, hoặc là, cùng tôi yêu đương, đường đường chính chính đứng ở bên cạnh tôi."
"...."
"Lâm Lộc, đây chính là cậu chọn đi. Đây là tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng."
Tác giả: Ninh tổng lâm vào hồi ức không thể thoát ra được