Mới vừa rồi cậu tới phòng làm việc, Lệ Hàng đã đứng ở cửa chờ cậu, còn đưa cho cậu một ly trà sữa. Hai người uống trà sữa nói chuyện một hồi, Lâm Lộc sợ chậm trễ thời gian lên máy bay của Lệ Hàng, liên tục thúc giục hắn mau rời đi.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy không muốn thấy em đến vậy sao?"
Thiếu niên cao một mét tám da ngăm đen, lại bày ra bộ mặt làm nũng như vậy. Lâm Lộc dở khóc dở cười.
"Lệ Hàng, đừng làm loạn nữa. Thầy cảm thấy dạo gần đây em rất khác thường. Là bởi vì áp lực lớn quá sao? Em ở Thánh Y Ti phải cố hết sức, nhưng cũng không cần quá áp lực như vậy. Em rất ưu tú, làm điều tốt nhất của mình là được rồi, không cần nghĩ quá nhiều."
"Thầy Tiểu Lộc, thầy sẽ đến xem em thi sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Vậy được."
Lệ Hàng kéo khóe miệng, cười đến mặt mày xán lạn.
"Thầy cần phải nhìn cho kỹ, điệu múa này, là tặng cho thầy."
Nói xong câu này, Lệ Hàng đột nhiên bật lên một đoạn nhạc, tiếng nhạc truyền đến. Thiếu niên cởi áo khoác xuống vứt trên mặt đất, theo tiếng nhạc bắt đầu múa.
Đúng là vũ đạo hắn chuẩn bị vì Thánh Y Ti kia. Rõ ràng là tự tay Lâm Lộc bố trí, mỗi một động tác cậu đều giúp Lệ Hàng thực hiện qua vô số lần. Nhưng nhìn đến thành phẩm cuối cùng, cậu vẫn bị đả động như cũ.
Có lẽ đả động đến cậu không phải là vũ đạo của bản thân, là tư thái khi biểu diễn của Lệ Hàng. Xuyên qua động tác của Lệ Hàng, cậu phảng phất thấy được sân khấu kia, là thuộc về sân khấu của Thánh Y Ti, nơi có vô số vũ công nhiệt huyết cùng đam mê.
Đã từng, cậu cũng đã từng là một thành phần trong đó.
Mãi cho đến khi điệu múa kết thúc, Lâm Lộc còn đang sững sờ. Lệ Hàng mồ hôi ướt đẫm thở phì phò, nửa quỳ trước mặt cậu.
"Thầy Tiểu Lộc, em đi rồi."
"A.."
"Em sẽ cố hết sức, thầy nhớ đến xem em thi đấu."
Nói xong, Lệ Hàng đứng lên. KHông biết cố ý hay vô tình, thân ảnh to lớn của ảnh hoàn toàn bao phủ lên Lâm Lộc, từ xa nhìn lại, thế nhưng nhìn giống như nửa quỳ trước mặt Lâm Lộc, khi đứng dậy lại dường như dâng lên một nụ hôn.
Ngoài cửa chiếu lên một tia sáng, cùng với tiếng "Tách" tiếng chụp hình chợt vang lên rồi biến mất.
Lệ Hàng hơi hơi nghiêng mặt, ánh mắt khẽ quét về phía ngoài cửa sổ. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là có chút thêm ý cười.
Hắn đã sớm phát hiện nhiều ngày nay bất luận đi đến đâu, cũng có người lén lút đi theo. Nếu không phải như vậy, hắn cũng không ương ngạnh kéo Lâm Lộc ra ngoài cho bằng được.
Quả nhiên, hắn bên này có hành động gì, bên kia đã gấp không nổi chụp ảnh rồi. Tốt...thật tố. Thật là đại ân giúp cho mình!
Chờ đến khi tôi chiến thắng trở về, mang theo vòng nguyện quế cùng thanh danh vũ công mới. Khi đó thầy, có phải sẽ thoát khỏi khúc mắc với Ninh Trí Viễn?
Editor: ez?
Cái loại gia tộc lớn thừa kế nạy nọ, hẳn là rất kiêu ngạo. Nếu biết được người mình bao dưỡng lại dan díu với người khác, chỉ sợ vô luận thế nào cũng không thể tha thứ. Đặc biệt chưa nói tính cách Ninh Trí Viễn thanh lãnh cường ngạo như vậy...Chỉ sợ hắn sẽ hung làm làm thầy bị thương tâm, làm làm thầy té ngã.
Nhưng mà không liên quan lắm. Thương tâm cũng không quan tâm, dù sao còn có em....Đến lúc đó sẽ sẽ đối xử với thầy cẩn thận chăm sóc từng chút một, thu thầy đến trong tay mình, đau lòng giúp thầy, không phải đủ rồi sao?
Tâm tư chuyển động, trên mặt Lệ Hàng lại cười đến càng xán lạn hơn. Hắn cong mắt hướng Lâm Lộc cười: "Thầy Tiểu Lộc, chờ em chở về."
Lâm Lộc hoàn toàn chứ phát hiện ý nghĩ này của hắn. Cậu nghiêm túc gật gật đầu: "Được. Cố lên."