Mục lục
Truyện Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

"Ninh tổng?"

Tiểu Chu lại kêu một tiếng, phá tan suy nghĩ của Ninh Trí Viễn.

"Đêm nay ngài uống rượu không ít. Hay là cũng đừng trở về? Cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi?"

"Không."

Ninh Trí Viễn lắc đầu. Theo cửa sổ, hắn nhìn phía bãi đỗ xe. Không biết nghĩ tới cái gì, trên gương mặt mệt mỏi của hắn lại lộ ra vẻ tươi cười.

"Tôi muốn đưa cậu ta về nhà."

Nói xong, hắn vẫn mang theo ý cười như có như không, đi đến bãi đỗ xe. Bước chân lảo đảo, bộ dáng như là lúc nào cũng có thể té ngã trên mặt đất. Tiểu Chu muốn đỡ hắn một phen, lại bị đẩy ra ra chút lưu tình.

Ý cười nhạt nhẽo lại phát ra từ nội tâm. Hay là vì lý do uống quá nhiều, giờ phút này Ninh Trí Viến như là một cậu bé, căn bản không có sức lực che lấp vui buồn của mình và cả mong mỏi. Càng đến gần bãi đỗ xe, ý cười của hắn càng dày đặc, một đôi mắt kia tỏa sáng, như là một đứa trẻ cuối cùng cũng được mở hộp quà ——

Lại phát hiệnh chiếc hộp mong mỏi đã lâu, lại là rỗng tuếch.

"Lâm Lộc đâu? Không phải cậu nói cậu ta ở trong xe chờ tôi sao?!"

"Tôi cũng không biết. Lâm ca nói anh ấy sẽ ở trong xe chờ ngài mà......"

Đầy mặt Tiểu Chu mờ mịt. Hắn đứng ở bãi đỗ xe mà Ninh Trí Viễn hay đậu nhìn quanh bốn phía ——


Trên sàn nhà ném lung tung mười mấy cái túi giấy mua sắm. Toàn bộ nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất, quần áo bên trong cũng rơi hết ra ngoài, ngay cả mác quần áo cũng chưa tháo ra. Bên cạnh là một chiếc túi da mở rộng miệng. Tiền mặt rơi ra bên ngoài theo miệng túi.

Tờ tiền mới tinh lại rơi đầy đất như một đống giất vụn. Bên trên còn có mấy dấu chân rất rõ ràng.

Mà Lâm Lộc, tính cả chiếc Bentley xa hoa màu xám bạc của biến mất cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

"Có phải Lâm ca có việc gì, liền lái xe rời đi rồi? Ninh tổng, để tôi gọi điện thoại cho anh ấy!"

Sau khi điện thoại Lâm Lộc ném hư, lại không có thẻ sim. Nhưng là trên xe vẫn có thiết bị liên lạc. Tiểu Chu nhanh chóng bấm một dãy số, mở loa ngoài để Ninh Trí Viễn cũng có thêt nghe rõ.

Hắn lại không nghĩ rằng, điện thoại đối diện truyền đến giọng nói "Đường dây ngài gọi đã bị hỏng......"

"Hỏng? Không có khả năng a! Đường dây trên xe để liên lạc qua lại là dây chuyên dụng, trừ khi chủ động tắt điện, bằng không sẽ không có hư hỏng gì......"

Tiểu Chu đột nhiên im miệng. Hắn chậm rãi quay đầu lại, thấy được sắc mặt xanh mét của Ninh Trí Viễn.

"Chủ động cắt điện, phải không? Muốn chạy! Phải không?!"

"À không Ninh tổng, nói không chừng xảy ra trục trặc gì đó? Ngài đừng nóng giận......"

"Đi tìm cho tôi! Lập tức tìm được cậu ta! Trói cậu ta đưa về đây, trực tiếp đưa tới kho máy trên sân thượng! Còn muốn chạy, tôi thấy cậu ta muốn chết rồi đấy!"

Tiểu Chu không dám tiếp lời. Lại không nghĩ di động đột nhiên vang lên, trong không gian trống trải tối đen của bãi đỗ xe lại dọa hắn giật mình. Hắn nhanh chóng nghe máy.

"Xin chào, vừa rồi cậu gọi điện thoại đến chiếc xe mang biển số DG100007 sao?"

Đối diện là giọng nói của một người đàn ông trung niên xa lạ, âm điệu lộ rõ vẻ phục vụ chuyên nghiệp.

"Đây là đội trị an giao thông thành phố. Cậu có quen biết chủ xe sao?"

"Tôi chính là chủ xe."

Ninh Trí Viễn tiếp nhận điện thoại, trầm giọng hỏi.

"Chuyện gì? Xảy ra tai nạn xe cộ sao?"

Nói xong, hắn bên nghiêng tai nghe. Điện thoại đối diện lại im lặng.

Nếu là tai nạn xe cộ nghiêm trọng, có thương vong, khẳng định sẽ có tiếng kêu khóc kêu la, cũng sẽ có điện thoại của bệnh viện cảnh báo.

Nhiều nhất là va quẹt thân xe —— Ninh Trí Viễn nghĩ như vậy, trong lòng an ổn một chút. Nhưng bực bội lại không tiêu giảm, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Lâm Lộc đáng chết, tự tiện lái xe đi ra ngoài gặp rắc rối! Cậu ta không biết cậu ta chính là phế vật, làm cái gì cũng không tốt?

Ngươi xem, chọc phiền toái đi?

Loại phế vật này, nên nhốt ở trong phòng, không được đi chỗ nào hết! Chờ đến khi đưa cậu ta về, nhất định phải giáo huấn cậu ta một trận, để cậu ta phát triển trí nhớ......

"Thật ra là không có xảy ra tai nạn xe cộ. Vốn dĩ là chúng tôi là nhận được khiếu nại, nói này chiếc xe này chạy với tốc độ rất nhanh, cần phải chặn lại. Nhưng chờ sau khi chúng tôi đuổi theo, phát hiện xe anh đã bị ngừng ở bên ngoài công viên rừng rậm, không thấy tài xế."

"Không thấy? Lâm Lộc đáng chết, cậu ta đi đâu vậy?"

Bên phía đối diện có ý vị sâu xa mà ngừng lại một chút. Ninh Trí Viễn mơ hồ nghe được bên kia truyền đến một tiếng "Đưa điện thoại cho tôi", là một giọng nói có hơi quen thuộc.

"Ninh Trí Viễn, đúng không?"

"Ngô Phong?!"

"Đúng vậy Ninh tổng. Là tôi, Ngô Phong."

"Tại sao anh lại ở đó? Không phải anh là đội trưởng đội trị an hình sự sao? Cùng lắm Lâm Lộc chỉ chạy quá tốc độ, lại không phải chết người!"

"A."

Đối diện cười trào phúng một tiếng. Ninh Trí Viễn không biết vì sao nghe được mùi bất thường.

Lông tơ sau lưng hắn dựng lên, mồ hôi lạnh chảy xuống.

"Lâm Lộc đâu? Tôi muốn nói chuyện với cậu ta!"

"Lâm Lộc?"

Ngô Phong lại là cười. Lúc này đây, hương vị châm chọc lại càng nặng nề. Ninh Trí Viễn ngừng thở, tăng âm lượng điện thoại lên, bên kia truyền đến tiếng bước chân sột soạt. Tựa hồ là có người đạp lên lá khô rụng xuống, đi qua một đường rừng rậm.

"Lâm Lộc ở đâu? Các anh làm gì hắn! Tôi muốn nói chuyện với cậu ta!"

"Lâm Lộc. Anh muốn tìm vị Lâm Lộc kia, tôi chỉ sợ không bản lĩnh kêu cậu ta nói chuyện với anh. Nhưng mà không sao, áo khoác của cậu ta thật ra đã tìm được ở bên hồ rồi."

Ninh Trí Viễn mờ mịt chớp mắt một cái. Hắn nghe được đối diện nói gì, lại nghe không hiểu ý tứ trong đó.

Cái gì gọi là tìm được áo khoác ở bên hồ rồi? Đêm hôm khuya khoắt, Lâm Lộc đến hồ làm gì?

Làm nũng? Giận dỗi? Cho nên chạy xe mình đi, còn kinh động đến ội trị an?

Còn không phải chỉ là mắng cậu ta vài câu thôi sao? Nhưng cậu ta nên bị mắng! Tiểu Chu nói mình động thủ, đúng vậy, là động thủ......Nhưng đó không phải là vì chính cậu ta hạ tiện sao? Đó cũng không phải chuyện gì lớn, về sau ôn hòa với cậu ta một chút là được......Cho nên cậu ta đến bên hồ làm cái gì? Còn có áo khoác kia......Đêm nay lạnh như vậy, cậu ta cởi áo khoác ra làm gì?

Trong đầu kêu loạn, đầu ngón tay lại bắt đầu lạnh lan đến cả người.

—— "Nhưng tôi tình nguyện chết, cũng không muốn ở bên anh!"

—— "Chết? Cậu ta hù dọa ai? Cậu đi thử một lần đi —— Nói không chừng cậu chết, tôi thật sự sẽ buông tha cho cậu!"

Hành lang ngoài bữa tiệc, câu đối thoại cuối cùng của hai người lại vang lên bên tai lần nữa. Trong đầu Ninh Trí Viễn ong một tiếng.

Dự cảm đáng sợ khiến môi hắn tê dại.

Hắn lui về phía sau một bước, lại là một bước. Cho đến khi dưới chân dẫm đến thứ gì đó, lảo đảo vướng ngã. Tiểu Chu nhanh chạy tới dìu hắn, hắn lại chấn kinh một phen đẩy Tiểu Chu ra, tự mình mất cân bằng ngã xuống đất.

Phía sau ngồi xuống tiền mặt đỏ tươi đầy đất, tay ý thức được sờ sờ đất, nắm lấy vải dệt mềm mại. Hắn đột nhiên vứt bỏ, những bộ quần áo kia còn chưa xé bỏ nhãn.

Đó là quần áo hắn kêu Tiểu Chu mua cho Lâm Lộc. Nhưng cậu không lấy một bộ, toàn ném ở chỗ này.

Còn có số tiền này, nhiều tiền như vậy! Không phải cậu ta yêu tiền nhất sao? Tại sao lại ném bỏ ở đây, nói không cần liền từ bỏ......

"Người đâu? Nói một câu."

Ngô Phong đã bắt đầu không kiên nhẫn.

"Tóm lại, thi thể Lâm Lộc còn chư tìm được, nhưng là quần áo và đồ đạc thì tìm được rồi. Xe ném ở bên ngoài công viên rừng rậm, không có hư hao gì. Các anh nhanh đến đây lấy lời khai, rốt cuộc, người là đi xe của Ninh tổng anh, lúc sau mới xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì! Các anh không được nói bậy......Lâm Lộc ở đâu? Cậu ta không có khả năng......Không, nhất định là cậu ta chạy rồi! Các anh trói cậu ta lại đưa cậu ta về đây cho tôi! Tôi là Ninh Trí Viễn, tôi có rất nhiều tiền! Các anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho các anh bấy nhiêu! Đi tìm Lâm Lộc về!"

"Ninh tổng! Ninh tổng ngài bình tĩnh một chút! Ninh tổng!"

Bãi đỗ xe loạn thành một đoàn, di động bị vứt trên mặt đất, tựa hồ chôn trong đống tiền bay lả tả.

Nhưng Ngô Phong đối diện hoàn toàn không dao động, giọng nói lạnh nhạt vô tình.

"Dù sao áo khoác và di thư của cậu ta đều tìm được rồi, đồng thời còn có máu đen trên mặt đất. Chúng tôi nghi ngờ, lần này Lâm Lộc không phải bị giết, mà là tự sát. Tóm lại anh nhanh chóng đến đây là được, rốt cuộc, lá thư kia là để lại cho anh."

"Không có khả năng! Anh nói bậy!"

Ninh Trí Viễn giận dữ gầm lên, tay chân chấm đất quét qua tiền trên mặt đất, đoạt lấy di động. Hắn khàn cả giọng, cảm giác say hóa thành mồ hôi lạnh, chảy ra từng lỗ chân lông sau lưng hắn. Giọng nói hắn như đau vô cùng, hô hấp nặng nề như nổi trống.

"Nói hươu nói vượn! Di thư ở đâu ra, vừa rồi cậu ta mới ở bên cạnh tôi rồi đi, vừa rồi cậu ta còn rất tốt mà! Cùng lắm chỉ là máu, các người dựa vào cái gì nói cậu ta muốn tự sát? Cậu ta ở bên cạnh tôi rất tốt, tự sát cái gì? Có phải cậu ta bị thương không? Là ai! Ai làm cậu ta bị thương? Bị thương mà thôi......Có phải các người muốn trốn tránh trách nhiệm không? Kêu cậu ta ra đây! Hỗn đản! Không được giả chết! Kêu Lâm Lộc ra đây! Nếu không tôi không tha cho cậu ta!"

"Đừng gào nữa, có sức gào như vậy thì nhanh phái người tới đây xử lý hậu sự đi. Người cũng đã chết, anh kêu gào với tôi có lợi ích gì?"

"Cậu ta không chết!"

"Ài, anh nói không chết thì không chết đi. Chu Diệu đâu? Có phải cậu ta ở bên cạnh anh không, anh kêu cậu ta đến đây muốn chuyến, xử lý sự tình một chút."

"Ngô Phong! Anh nói cho tôi, rốt cuộc cậu ta trốn đi đâu? Lâm Lộc không có lá gan này, cậu ta không dám giả thần giả quỷ với tôi như vậy —— Nói đi, ai có thể làm cậu ta bị thương, ai đưa cậu ta đi, ai dạy cậu ta làm bộ tự sát......Có phải cậu ta muốn tránh thoát khỏi tôi không?!"

"Chu Diệu, cậu ở bên cạnh cũng nghe rõ rồi chứ? Cậu muốn làm sao với tên ông chủ nổi điên kia của cậu làm sao thì làm, tôi ở bên này chờ cậu."

Căn bản không để ý tới Ninh Trí Viễn, Ngô Phong ở phía đối diện ồn ào.

"Cậu nhanh đến đây đi! Còn có, bên hồ gió lớn trời lạnh, ông đây cũng sắp đông chết rồi! Cậu nhớ rõ mặc nhiều áo khoác một chút, đừng mẹ nó đông lạnh rồi bệnh mất!"

Nói xong, Ngô Phong tắt điện thoại không chút do dự. Mà trong bãi đỗ xe vẫn còn truyền đến tiếng rống giận không cam lòng của Ninh Trí Viễn —— Nghe ra tuyệt vọng như vậy, lại cũng rất thương tâm.

Nhưng cho dù tới giờ phút này, hắn vẫn không muốn thừa nhận những lời đó là sự thật.

Trước sau như một.

【 Ba giờ sáng 】

Ngoài cửa lớn học viện đế quốc, tiệm bánh "BAKING!" đã đóng cưa, chỉ có biển hiệu tạo hình que kẹo còn đang nhấp nháy ánh đèn neon. Trên đường phố không có một bóng người, một chiếc màu đỏ rực gào thét chạy qua, cuốn vài lá cây bay lên, làm tất cả bay lên giữa không trung, lại bay xuống mặt đất.

Dọc theo đường đi, tiếng cảnh báo ở bên tai không dứt. Chiếc xe đã phát ra âm báo không biêt là lần thứ mấy —— "Yêu cầu tới gần ven đường dừng lại ngay lập tức, đội trị an giao thông đã đến".

Nhưng không ai để ý tới đến lời cảnh báo. Xe càng lúc càng nhanh, ở đầu đường đêm khuya tạo thành tàn ảnh. Chờ đến khi đi qua giao lộ, rốt cuộc mới có thể nhìn thấy rừng rậm sâu thẳm liên miên, tốc độ xe lại  nhanh hơn. Khi phanh gấp, lốp xe quẹt thành một vệt đen trên mặt đường —— Cùng với tiếng cọ xát chói tai, tản ra mùi cao su cháy khét.

"Tới rồi?"


Một thân mặc áo gió đen, huy chương rồng bay phượng múa Đế Quốc Chi Thuẫn bắt mắt nhất thêu ở trước ngực. Người tới đứng khoanh tay, vai rộng chân dài, giữa mày theo theo vẻ trương dương.


Đúng là đội trưởng đội trị an thành phố Ngô Phong.


"Lâm ca ở đâu?"


Tiểu Chu nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy tới. Hắn có thể nhìn trên mặt Ngô Phong lúc nào cũng là dáng vẻ bất cần đời, thế nhưng mang theo vài phần đồng tình vi diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK