"Cậu đừng nói nữa! Khẳng định cậu ta sẽ trở về! Để tôi nhìn xem cậu ta có thể căng bao lâu......Tôi......Đến lúc đó tôi sẽ không làm khó cậu ta, tiếp nhận cậu ta quay đầu lại là được! Cậu đừng nói nữa, ngậm miệng lại!"
"Ninh tổng!"
"Kêu cậu ngậm miệng lại! Lên xe!"
Rầm một tiếng đóng cửa xe lại, làm chiếc áo Lâm Lộc đặt ở trên đầu xe cũng rớt xuống. Thế nhưng Ninh Trí Viễn lại không nhìn thấy, trực tiếp dẫm vào, để lại dấu chân rõ ràng.
"Tiếp theo có phải mở cuộc họp không? Bộ nghiệp vụ khoáng sản đẩy mạnh thu mua thế nào, nên ký hợp đồng đúng không? Đúng, gọi bọn hắn đưa hợp đồng tới, tôi phải kiểm tra một chút......Đám phế vật kia, không nhìn bọn hắn nhất định sẽ làm ra lỗi! Loại phế vật này......Không có tôi, sao cậu ta có thể sống được?"
Đập một quyền vào ghế dựa phía trước. Ninh Trí Viễn giống như ném hồn, quả thực là nói năng lộn xộn.
"Khẳng định cuối cùng vẫn là muốn tôi thu dọn tàn cục, loại phế vật này, lại sẽ chọc phiền toái mà thôi......"
"Ninh tổng, nếu ngài thật sự không bỏ xuống được, liền đuổi theo Lâm ca đi! Khẳng định anh ấy còn chưa đi xa, không phải sao?"
"Ai nói tôi không bỏ xuống được? Người rời khỏi tôi rõ ràng là cậu ra! Không phải kêu cậu báo cáo công việc sao? Tại sao còn ngây người ở đây? Mau lên xe!"
Tiểu Chu há miệng thở dốc, nhịn không được cắn môi, u ám thở dài.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, khuyên Ninh Trí Viễn không được. Chỉ có thể nhìn thoáng qua hướng Lâm Lộc rời đi, ngoan ngoãn lên xe.
Một trận nổ vang, khói xe phun ra. Xe đi ngược hướng với hướng Lâm Lộc rời đi, càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
................
"Không đi Dạ Mị múa nữa? Vậy cũng tốt."
Bình tỷ gật gật đầu, lại lặp lại một câu.
"Vậy cũng tốt."
Cô rút điếu thuốc ra ngậm ở ngoài miệng. Mấy ngày gần đây, cô hút thuốc ngày càng nhiều.
Lâm Lộc cảm thấy cô không ổn. Nhưng khi hỏi, Bình tỷ lại thề thốt phủ nhận, không nói gì nhiều lời điều.
Hôm nay, thoạt nhìn cô càng mất hồn mất vía. Một điếu thuốc cắn vài phút, cũng không nhớ tới nên bật lửa. Đôi mắt mỏi mệt nhìn chằm chằm ngoài cửa, giống như đã quên chính mình còn đang nói chuyện với Lâm Lộc, cứ ngây ngẩn như vậy.
"Bình tỷ, chị không sao chứ?"
Lâm Lộc lo lắng.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Tôi hỏi chị vài lần, chị cũng không chịu nói. Là gặp chuyện khó xử sao? Nói ra đi, để tôi xem có thể giúp chị được không."
"Cái gì......Cậu muốn giúp tôi?"
Đột nhiên lấy lại tinh thần, Bình tỷ nhìn Lâm Lộc chằm chằm một hồi, lại cười khổ lắc đầu.
"Giúp cái gì chứ. Tôi không có việc gì, cái gì cũng khá tốt......Đều sẽ ổn thôi. Thật không có việc gì. Cậu đừng động, cậu lo cho mình đi......Cậu không đi Dạ Mị núa nữa, vậy còn cuộc thi thì sao? Chuyện đại sự của cậu, không có tiền thì tính làm sao bây giờ?"
"Tôi tìm việc khác, tóm lại cũng có cách thôi."
Mặc dù nói như vậy, biểu cảm Lâm Lộc lại ảm đạm.
Đã nói rõ với Ninh Trí Viễn, tuyệt không mở miệng với thầy và đàn anh nữa, dựa vào chính mình sống sót. Bên phía Dạ Mị khẳng định không thể đi nữa, cậu đắc tội với giám đốc Trương, lại náo loạn lớn với ông chủ Vương như vậy, chỉ sợ đến cửa Dạ Mị, phải cho bọn họ ăn tươi nuốt sống.
Ngay cả 999 đóa hoa hồng kia, nên chia cho cậu ba mươi vạn tiền thưởng, cũng đều ném đá xuống sông.
Vốn dĩ, Lâm Lộc không biết ngày đêm mà làm công như vậy, đã tích cóp đủ số tiền thi đấu. Cái thiếu là phí phẫu thuật, còn có phí sinh hoạt nửa năm. Vốn tưởng rằng có ba mươi vạn kia, hẳn là có thể an tâm chuẩn bị thi đấu, nhưng hiện tại......
Nhưng mà đó cũng là tiền của Ninh Trí Viễn. Theo lý mà nói, mình đáp ứng điều kiện là "Không dựa vào người khác tự mình sống sót", vậy không nên chiếm chỗ tốt của ai. Cho nên không có thì không có, Lâm Lộc cũng không tiếc nuối, ngược lại rất tâm an.
Chỉ là, nghĩ đến áp lực tiền cho nửa năm còn lại, cậu vẫn cảm thấy có chút nóng lòng như cũ.
"Ngày mai, tôi sẽ ra ngoài tìm việc. Tóm lại cũng không đến đường cùng. Bình tỷ, chị đừng lo lắng cho tôi. Tiểu Mỹ khá hơn chút nào không?"
"Con.....Con bé không có việc gì. Khẳng định sẽ khá lên, cũng không thường xuyên tái phát bệnh......"
Lâm Lộc đột nhiên nhớ tới gì đó, biểu tình buồn nản.
"Vốn dĩ hôm nay muốn đưa cho con bé con thỏ bông, kết quả ném ở giữa đường. Ngày mai, tôi sẽ mua cho con bé một con khác, cho con bé vui vẻ, nói không chừng bệnh cũng có thể nhanh khỏi một chút."
Vừa nói, Lâm Lộc vừa đứng dậy lên lầu. Đưa lưng về phía Bình tỷ, cậu cũng không thể nhìn thấy Bình tỷ nghe được câu "Bệnh nhanh khỏi một chút", biểu cảm chịu áp lực bi thương đến mức nào.
Ngày hôm sau, Lâm Lộc đến bệnh viện từ sớm.
"Rốt cuộc nhớ rõ tới tái khám rồi? Tôi còn tưởng rằng cậu lại muốn bỏ chạy chứ."
Tiểu bác sĩ Quý Minh vừa kiểm tra cho Lâm Lộc, vừa hầm hừ mà nói. Bác sĩ chủ nhiệm bên cạnh hắn thật ra lại rất vui mừng, vỗ vỗ bả vai Lâm Lộc.
"Còn có thể khống chế bệnh tình, theo đà này, vẫn còn có hy vọng đi tham gia thi đấu đúng hạn. Chỉ là sư đệ Lâm Lộc à, rõ ràng gần đây cậu mệt nhọc quá độ đó. Gầy không ít, còn có hơi thiếu máu. Sao lại thế này, huấn luyện vũ đạo mệt như vậy sao? Tình huống thể trạng của cậu, vẫn phải tận lực duy trì lực miễn dịch cho tốt. Cái này không cần tôi nói cậu cũng biết chứ."
Vị bác sĩ họ Khương này cũng tốt nghiệp từ học viện đế quốc. Nếu bàn về cấp bậc, Lâm Lộc thật đúng là đàn em của hắn.
"Uống thuốc xong rồi? Hôm nay tôi sẽ kê cho cậu một ít. Còn có thuốc giảm đau cũng là......"
Lâm Lộc lấy lướt qua đơn thuốc, do dự hồi lâu. Thuốc này đều được điều chế với kỹ thuật cao ở nước ngoài, mấy hộp cũng phải hơn một ngàn khối.
"Khương chủ nhiệm, gần đây bệnh tình của tôi khá hơn rất nhiều. Nếu không, hôm nay không nay không cần kê thuốc."
Khương chủ nhiệm còn chưa có miệng, bác sĩ Tiểu Quý bên cạnh đã nhíu mày trước.
"Sao có thể như vậy? Cậu cảm thấy hiện tại khống chế rất tốt, là bởi vì cậu vẫn luôn uống thuốc đúng hạn đó! Sao có thể tùy tiện dừng thuốc được. Nếu bệnh tình phát triển đến giai đoạn cuối, người chịu tội chính cậu! Sẽ rất đau cậu biết không? Hơn nữa càng khống chế tốt tình hình bệnh, càng có lợi cho phẫu thuật!"
Lâm Lộc co quắp cúi đầu.
Nếu là có biện pháp, đương nhiên cậu cũng nguyện ý uống thuốc. Đừng nói đến giai đoạn cuối, chính là hiện tại, đầu gối cậu cũng đau như bị kim châm vào, buổi tối thường xuyên đau đến mức ngủ khôg được. Nếu không phải uống thuốc giảm đau, khẳng định chống chịu không được.
Nhưng cậu không có tiền.
Phí dự thi Thánh Y Ti, phí sau khi phẫu thuật, tựa như hai cái gông xiềng, gắt gao nặng nề siết chặt ở trên cổ cậu.
Nhìn bộ dáng cậu muốn nói lại thôi, bác sĩ Tiểu Quý có hơi sốt ruột. Nhưng Khương chủ nhiệm đã ngăn cản hắn.
"Lâm Lộc, cậu thiếu tiền sao? "
Lâm Lộc cúi đầu. Cậu lại cong lưng cúi xuống, có vẻ càng bất an.
"Thuốc hiện tại kê cho cậu tương đối đắt, nhưng hiệu quả rất tốt. Sau khi thi đấu, cậu làm giải phẫu, còn có toàn bộ nửa đời còn lại. Xương cốt tổn thương là chuyện không thể đùa, cậu muốn cắt chân sao? Cứ cho là phải cắt chân đi, đến lúc đó đưa một khối thép vào, cậu biết khổ sở bao nhiêu không?"
"Tôi biết."
Nói câu này, hai bác sĩ đối diện cùng nhau nhìn Lâm Lộc, ai cũng không nói chuyện. Cuối cùng, Lâm Lộc nhẹ giọng nói.
"Chỉ cần kê chút thuốc giảm bớt bệnh tình cho tôi. Không cần thuốc giảm đau."
"Ừ, vậy được."
Khương chủ nhiệm không nói thêm nữa. Hắn viết chữ rồng bay phượng múa vào bệnh án, nói bác sĩ Quý đưa Lâm Lộc đi lấy thuốc. Hai người một đường đi đến lầu một đại sảnh, liền nhìn thấy một áp phích cực lớn treo ở cửa.
"Chiêu mộ người tình nguyện thí nghiệm thuốc......"
Lâm Lộc đọc lên tiếng.
"Như thế nào, cảm thấy hứng thú với cái này sao?"
"Lần đầu tiên nghe nói, tôi có hơi tò mò."
"Đừng tò mò loạn. Lần thí nghiệm thuốc này rất nguy hiểm, bằng không sẽ không đưa ra tiền thù lao cao như vậy. Lần đầu tiên thí nghiệm trên cơ thể người, vẫn là tác dụng với hệ thống miễn dịch, yêu cầu cũng rất nghiêm ngặt. Hiện tại bệnh trên đầu gối cậu rất nghiêm trọng, lại thiếu máu, thể trọng cũng quá nhẹ. Tôi phỏng chừng nếu cậu có tính đi, cũng bị loại từ vòng gửi xe —— Nguy hiểm quá cao."
"Nguy hiểm như vậy, vì sao còn có người tình nguyện đi làm chứ?"
"Có vài người xác thật là vì cống hiến cho sự phát triển của lĩnh vực y học. Khả năng cậu không biết, vài cá nhân bên trong tổ nghiên cứu thuốc cũng tham gia thí nghiệm. Đương nhiên, cũng có một số người, là thật sự quá thiếu tiền.
Bác sĩ Tiểu Quý thở dài.
"Ở bệnh viện, nhìn thấy quá nhiều người bi quan. Có đôi khi muốn có thể giúp tất cả bọn họ thì tốt rồi, nhưng lại làm không được. Lần này, lại có một người mẹ góa chồng tham gia. Tuổi chị ấy cũng hơi lớn, không phải quá thích hợp. Nhưng chị ấy khóc lóc cầu xin tổ nghiên cứu, đều quỳ xuống ở giữa. Chị ấy nói chị ấy vì phí phẫu thuật cho con gái bị bệnh nan y......"
"Vậy, vậy chị ấy có được chọn không?"
"Không được. Tổ nghiên cứu cũng rất đồng tình với chị ấy, nhưng quy tắc chính là quy tắc. Không cho chị ấy đi, cũng là vì an toàn của chị ấy."
Thở dài, giọng bác sĩ Tiểu Quý nặng nề.
"Cùng lắm chỉ là mấy chục vạn. Những kẻ có tiền, khả năng một đôi giày cũng phải nhiều như vậy. Nhưng đặt ở trên người người mẹ này, chính là mạng của con gái chị ấy."
Lâm Lộc nhéo bệnh án trong túi, không nói gì.
Đúng vậy, cùng lắm là kẻ hèn mấy chục vạn mà thôi.
Nhưng đôi khi, mấy chục vạn này, lại thật sự cần bắt nhân sinh đi đổi......
Rất nhanh, cậu lấy thuốc, đi ra bệnh viện. Cậu bước đi vội vàng, còn nghĩ đến các rạp hát nghệ thuật hay khách sạn xa hoa, nhìn xem có cơ hội làm việc hay không, có thể kiếm ít tiền.
Cậu vừa đi không lâu, căn phòng treo biển hiểu nhỏ "Chiêu mộ người tình nghiệm thí nghiệm thuốc" mở cửa ra.
"Cầu xin mọi người, Tiểu Mỹ không kéo dài được bao lâu nữa, con bé còn chờ cứu mạng!"
"Thật xin lỗi, thật sự không được. Đại tỷ, chúng tôi cũng có quy định, hơn nữa phải chịu trách nhiệm với thân thể của chỉ. Tình huống của chị xác thật không được."
Người phụ nữ bị đuổi ra, thế nhưng là Bình tỷ!
"Tại sao lại không được? Quy định cũng là người định! Cho tôi vào đi, tôi đi cầu xin mọi người! Ông ấy nhất định có biện pháp, không phải ông ấy định đoạt sao?"
Vẻ mặt Bình tỷ đầy nôn nóng, đau khổ cầu xin, nhìn nghiên cứu sinh kia không chịu tránh ra, thế nhưng cô nghiêng qua cánh tay muốn xong vào phòng!
"Ai da đại tỷ tại sao chị lại như vậy? Đã nói rõ ràng với chị từ sớm, không được! Chị đừng quấy rối ở chỗ này, chúng tôi còn có công việc......Bảo an đâu? Tới giúp tôi đưa chị ấy ra đi!"
"Cầu xin cô, để tôi nói một câu với giáo sư......"
"Nói cái gì nữa? Nói cho chị không được, tại sao chị lại nghe không hiểu như vậy?"
Nữ nghiên cứu sinh căng người ngăn trở cửa, Bình tỷ liền lôi kéo quần áo cô. Hai nữ người phụ nữ kéo nhau, bảo an đã chạy đến, nắm cổ áo Bình tỷ một phen.
"Đang làm gì? Náo loạn sao! Đi nhanh đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Các người làm gì? Khinh thường người phụ nữ như tôi phải không! Tôi là vì cứu mạng! Các người có thể tìm người khác, vì sao không thể tìm tôi? Cái gì tôi cũng có thể làm được, tôi và các người viết giấy sinh tử! Cho dù sống hay chết, nếu thật sự xảy ra chuyện thì do tôi mệnh khổ không trách các người! Như vậy còn không được sao! "
Ở giữa sự xô đẩy của bảo an, Bình tỷ tuyệt vọng kêu lên. Tóc cô rơi rụng, mang theo sợi tóc hoa râm bụt hỗn độn dính ở trên trán, theo động tác đong đưa.
Nữ nghiên cứu sinh dùng sức lắc đầu.
"Đại tỷ, chị đừng đến nữa. Khẳng định không được."
"Vì sao! Tôi thật sự rất khỏe mạnh, các người tìm ai không phải tìm!"
"Đại tỷ, chị cũng đừng làm khó chúng tôi."
Nữ nghiên cứu sinh muốn cắn môi, đột nhiên móc ví tiền ra, rút một xấp tiền nhet vào trong tay Bình tỷ.
"Đại tỷ, tôi cũng không có tiền gì. Cái này cho chị, cho con gái chị mua chút đồ ăn. Chị đi đi, đừng đến nữa."
Bình tỷ sửng sốt.
Vừa rồi có thể mặt dày, lại cầu xin mang theo la lối khóc lóc, một chút mặt mũi cũng từ bỏ hết thảy. Có thể thấy được xấp giấy hơi mỏng này, cô không nhịn được nước mắt lập tức bừng lên.
"Tôi không phải tới xin cơm......"
"Tôi biết, đại tỷ, tôi không có ý này. "
"Thật sự, tôi không phải xin cơm! Tôi mang theo con gái minh nhiều năm như vậy, tôi liều mạng kiếm tiền, tôi cũng muốn mặt mũi! Nhưng mà tôi không có cách nào khác, Tiểu Mỹ nó sắp chết rồi! Tôi là mẹ nó, tôi không thể nhìn nó đi tìm chết! Tôi rất có lỗi với ba nó, rất có lỗi với anh nó, ông trời ơi, vì sao số tôi lại khổ như vậy! Nó mới tám tuổi, vì sao! Vì sao không phải là tôi mắc phải bệnh nan y, không phải là tôi chết!"
Đầu gối Bình tỷ mềm nhũn, nằm liệt ngồi dưới đất gào khóc lên.
Hành lang người đến người đi, thỉnh thoảng có người quay đầu lại đây với andh mắt nghi hoặc. Nhưng càng nhiều người cảnh tượng càng vội vàng, bước chân cũng chưa từng dừng chậm một chút.
Nơi này là bệnh viện, nhận lấy buồn vui lớn của cuộc sống. Mỗi người lo lắng may mắn cho chính mình còn không kịp, nào còn có người rảnh quan tâm một lão bà như vậy, là vì sao tuyệt vọng khóc rống?