Mục lục
Truyện Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là Trí Viễn ca sao..."

Lâm Lộc mặt đầy bọt, không nhìn thấy gì. Cậu có chút luống cuống, thanh âm cũng run rẩy.

Cằm cậu bị người dùng lực niết lại, kiềm đến má thịt có chút đau. Giọng nói của Ninh Trí Viễn ở bên tai cậu vang lên.

"Tôi thật sự đã xem thường cậu, Lâm Lộc."

"Cái gì...?"

"Lá gan không nhỏ, dám ở dưới mí mắt Ninh Trí Viễn tôi phá rối! Được rồi, Lâm Lộc, cậu được lắm!"

"Trí Viễn ca, em là sai gì sao....Ô ô!"

Mới mở miệng, nháy mắt Ninh Trí Viễn lại tăng thêm sức lực. Lâm Lộc bị bóp chặt hai má, bắt buộc phải mở miệng ra.

Lâm Lộc bắt đầu luống cuống, vì sao Ninh Trí Viễn đột nhiên tức giận như vậy? Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?

Cậu nỗ lực mở mắt ra, nhưng trên mặt toàn bọt xà phòng, theo dòng nước chảy vào trong mắt, cay đến nước mắt chảy ra. Trước mặt một mảnh mơ hồ, đèn trần sáng như tuyết, trực tiếp chiếu vô mắt cậu, trong lòng cậu hốt hoảng.

Mặt khác tất cả mọi thứ đều mơ hồ, nhưng trên mặt Ninh Trí Viễn tràn ngập sự tức giận, mọi thứ vẫn thu vào trong mắt. Hàm dưới của hắn tạo thành một đường gãy sắc bén, đoi mắt sắc như lưỡi dao, hung hăng đâm vào trong lòng Lâm Lộc.


Bên ngoài cánh cửa phòng tắm mở rộng, một trận gió thổi vào. Lâm Lộc rùng mình: "Trí Viễn ca, làm sao vậy? Đừng như vậy, em sợ lắm..."

Ninh Trí Viễn dùng sức nắm lấy bả vai Lâm Lộc, kéo cậu về phía đối diện mình, gia tăng thêm lực mà ép cậu lên tường! A một tiếng, gáy phía sau lưng cậu nên xuống gạch men, trong ánh mắt hiện lên một đoàn sương mù..

Ninh Trí Viễn biểu tình dữ tợn, răng hàm siết chặt. Lâm Lộc còn chưa thấy hắn như vậy bao giờ, sợ đến mức phát run.

"Trí Viễn ca...Làm sao vậy...Ô ô...."

Cậu run rẩy mở miệng, lại bị Ninh Trí Viễn một phen đè lại, không chỉ là miệng, cả gương mặt đều bị hắn đè gắt gao lên tường.

Bọt chảy theo dòng nước, dọc theo tóc Lâm Lộc đi xuống. Tay áo sơ mi Ninh Trí Viễn đã ướt nhẹp đến cánh tay, ướt đẫm, có thể nhìn thấy trên cánh tay hắn gân xanh nổi lên, cơ bắp banh ra.

"Lâm Lộc, hôm nay cậu tột cùng là làm cái gì?"

"Ô ô ô..."

Bị đè miệng lại, cậu căn bản không nói nên lời. Lâm Lộc đôi mắt mở to, nước mắt chảy đến trên tay Ninh Trí Viễn, lại theo khe hở ở ngón tay hắn đi xuống, thấm ướt lòng bàn tay.

Bọn họ dựa gần đến như vậy, trên người Lâm Lộc nước chảy xuống, dính ướt quần của Ninh Trí Viễn.

Hai người đều thở hổn hển. Ninh Trí Viễn hô hấp cũng không xong, cắn răng kêu khanh khách. Lâm Lộc càng là bị đè đến mức nức nở, cả khóc cũng không dám lớn tiếng.

Ninh Trí Viễn chậm rãi buông lỏng tay ra. Hắn cúi đầu, ánh mắt trùng xuống, âm thanh lại càng trầm thấp lạnh lùng.

"Tôi đang hỏi cậu."

"Em đưa học viên đi..."

"Cậu nói lại lần nữa."

"Em đưa học viên..."

"Nói lại lần nữa."

"....Trí Viễn ca, rốt cuộc là làm sao vậy....Em thật sự là đi đưa học viên đi....A!"

Ninh Trí Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt hắn đỏ bừng, hàm dưới nghiến chặt, nắm chặt nắm tay đấm lại đây một quyền.

Bên tai có xuất hiện tiếng gió, cái đấm hạ xuống gần mặt.

"Ô ô...."

Lâm Lộc sợ tới mức nhắm mắt lại, toàn thân căng thẳng dựa trên tường. Như trong dự đoán của cậu đau nhức còn chưa buông xuống, ngược lại bên tai đã nghe tiếng mảnh vỡ răng rắc.

Thứ gì bay qua xẹt nhanh qua mặt, một trận đau đớn chập tới.

Tiếng thở dốc đứt quãng của Ninh Trí Viễn vang lên, cơ hồ nằm ở trên người Lâm Lộc. Âm thanh này cách cậu gần như vậy, ở trên đỉnh đầu, lại không có đụng đên thân thể trần trụi của cậu.

Lâm Lộc mở mắt ra. Khoảng cách giữa Ninh Trí Viễn và cậu chỉ có nửa tấc, hai người mắt đối diện nhìn nhau, trong ánh mắt Ninh Trí Viễn có gì đó cuồn cuộn lên.

Nhưng thật mau, nhưng cảm xúc vừa cuộn lên kia đều bị đèn nén sâu xuống. Trong ánh mắt Ninh Trí Viễn chỉ còn một mảnh tối tăm.

Một tay hắn nắm ở sườn mặt của Lâm Lộc, trên mặt biểu tình dữ tợn chậm rãi chìm xuống.

"Đưa học viên đi, đúng không?"

Ninh Trí Viễn đứng dậy. Hắn vừa động một cái, bên tai Lâm Lộc lại truyền đến tiếng nứt gãy giòn vang.

Đó là tiếng thủy tinh bị vỡ.

Lâm Lộc chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Trí Viễn thu tay mình từ gương, gương cũng đã vỡ đến rơi đầy mảnh vụn, tạo thành một mảnh hỗn độn trên nên nhà.

Bên cạnh thủy tinh sắc bén, còn vương chút vết máu.

"Trí Viễn ca! Tay anh..."

"Đừng chạm vào tôi."

Ninh Trí Viễn một phen đẩy Lâm Lộc ra, đẩy cậu về lại trên tường. Hắn lắc lắc tay, vết máu chảy giữa những ngón tay rơi xuống đất. Lâm Lộc cúi đầu nhìn, trên nền nhà lưu lại những vết máu đỏ chói uốn lượn.

"Đi mặc quần áo vào."

"Trí Viễn ca..."

"Đi mặc quần áo!"

Ninh Trí Viễn cởi cúc áo, ném áo sơ mi đã dính máu trên mặt đất. Hắn đi nhanh đạp lên những mảnh vỡ nhỏ của gương, thân trên trần tụi đi ra khỏi phòng tắm.

"Tốt nhất cậu nên mặc quần áo vào đi, lau khô đầu tóc của cậu. Đợi lát nữa ra ngoài, đừng làm tôi mất mặt!"

"Đi...Đi đâu?"

"Cậu có tư cách hỏi sao?"

Gầm lên giận dữ, Lâm Lộc sợ run lên. Ninh Trí Viễn siết chặt nắm tay, bả vai căng lên, lời nói còn lại là từ kẽ răng phát ra.

"Loại người như cậu...Cùng lắm chỉ là tôi dùng tiền mua về giải sầu! Là tôi sơ sẩy...Tôi còn phí lời với cậu gì nữa chứ? Sớm nên sử dụng cho đủ, đây là điều sớm nên làm với cậu!"

Lâm Lộc run rẩy mặc quần áo vào, trên người sớm đã lạnh lẽo đến đông cứng. Ninh Trí Viễn lạnh mặt, đi về phía sofa, nhặt điện thoại lên.

Tiểu Chu không bao giờ dám cúp máy, thấp thỏm ở phía bên kia chờ. Nghe được động tĩnh, hắn vội hỏi: "Ninh tổng, ngài quay lại rồi? Tôi vừa rồi mới đặt cơm, ngài chờ một lát...."

"Không cần."

Giọng Ninh Trí Viễn vang lên lạnh bưng, ngửa ngửa cổ.

"Nói cho Trịnh Bân, tôi lập tức tới."

"Vâng, Ninh tổng."

Tiểu Chu nhanh chóng trả lời, lại nói thêm một câu: "Đúng rồi Ninh tổng, vừa rồi Trịnh ca nói, giám đốc hành chính thành phố gửi thư. Nói là mấy ngày nữa sẽ cho người đến bàn bạc với ngài...."

"Biết rồi."

"Còn có, Trịnh ca hỏi ngài, hôm nay ngài có uống rượu không? Có cần tìm người đến chắn rượu giúp ngài không?"

"Chắn rượu?"

Hắn liếc xéo ánh mắt về phía Lâm Lộc, ánh mắt lạnh lùng: "Không cần. Tôi không uống, có người thay tôi uống. Nhiều ít đều có thể, ai cũng không thể cự tuyệt."

Ninh Trí Viễn tắt điện thoại, vào phòng mặc lên một chiếc áo sơ mi mới. Thắt lại cà vạt lại, nút tay áo cũng cài lại, đốt ngón tay bị vết máu ngưng kết lại, hắn rút khăn giấy ra lau sạch sẽ, để lại một vài vết thương dài.

Một sợi tóc cũng không loạn như cũ, âu phục phẳng phiu.

"Đi theo."

Ninh Trí Viễn cũng không thèm quay đầu lại liếc mắt cậu lấy một cái, chỉ buông xuống một câu mệnh lệnh lạnh băng như vậy, liền trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.

Dưới lầu chung cư, Tiểu Chu đã sớm ngồi ở vị trí ghế phụ. Nhìn Lâm Lộc đi theo Ninh Trí Viễn từ xa bước tới, hắn hiển nhiên giật mình không nhỏ.

"Ninh tổng, như thế nào anh Lâm cũng tới..."

Ninh Trí Viễn liếc mắt hắn một cái, hắn nhanh chóng ngậm mồm lại, cẩn thận mà kéo cửa xe ra.Lên xe, Tiểu Chu lại hỏi: "Ninh tổng, đi đâu?"

"Kim Tiêu Túy."


* Kim Tiêu Túy ( 今宵醉): Đêm nay say


"Cái gì? Mang theo anh Lâm đến nơi kia sao? Ninh tổng, này...này thật không tốt lắm. Hôm nay tiệc rượu là Trịnh ca tổ chức, anh ấy luôn chơi đến cùng..."


Nói xong một nửa, giọng Tiểu Chu ngày càng yếu, hắn nhìn ra Ninh Trí Viễn khó coi đến nỗi như muốn ăn thịt người. Không chờ Ninh Trí Viễn lên tiếng, hán liền nuốt nước bọt xuống, nhắm mắt im miệng.


Nhưng trong lòng lại nghi hoặc, Nơi kia mỗi lần đến đều là mang theo tiểu tình nhân không đáng giá đổi cho nhau chơi, thậm chí biện pháp phóng đãng hơn cũng có. Ninh tổng đối với anh Lâm bảo bối như vậy, như thế nào bỏ được đưa tới nơi đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK