"Lâm Lộc, vận khí của cậu thật không tồi, cậu biết không?"
Ninh Trí Viễn đứng lên, quần tây đã ướt dầm dề bên đùi, phác họa ra rõ ràng hình dạng.
"Không chết, không tàn, không bị tên tạp chủng kia thượng, thậm chí xương sườn cũng gãy. Chỉ kém một chút, cậu liền không may mắn như vậy nữa. Còn có thể ngồi ở chỗ này kêu đau, tôi có phải nên chúc mừng cậu một tiếng hay không?"
"Tôi lúc trước kêu cậu không được chạy loạn, cậu vì cái gì không nghe?"
Trí Viễn ca lúc trước? Là khi nào? Lâm Lộc mờ mịt hồi tưởng, lại một chút manh mối cũng không có.
"Khi nào? Em không nhớ rõ...... Trí Viễn ca, em uống say. Mở mắt ra, Trí Viễn ca anh đã......"
Đã cùng cái thiếu niên kia rời đi.
Trong lòng Lâm Lộc lại cảm giác đau xót, cúi đầu. Giọng của Ninh Trí Viễn lại càng lạnh hơn.
"Như thế nào, cậu muốn nói là tôi sao?"
"Không, không có! Em chỉ là...... Chỉ là không nghe được......Em uống say, Trí Viễn ca, em không phải cố ý."
"Phải không?"
Ninh Trí Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộc.
"Cậu có thể thuận tiện giải thích một chút không, vì sao không trả lời điện thoại của tôi. Hay là, cũng là uống say, không nghe được, không phải cố ý?"
"Em không có không trả lời......"
Vội vàng mở miệng biện hộ, sắc mặt Lâm Lộc biến đổi, lời nói cũng ngừng ở giữa không trung. Điện thoại kia.....! Hành lang, tên Ninh Trí Viễn hiện lên ở trên màn hình, lại bị cậu một phen ném ra ngoài...... Khi đó cậu cho rằng Ninh Trí Viễn cùng thiếu niên kia ở bên nhau, cậu thật sự quá khó tiếp thu nổi......
Lúc sau, đã bị Vương đạo đuổi theo không buông. Cơ hồ mạng đều tặng đi, nơi nào còn lo lắng đến điện thoại?
"Như thế nào, biện hộ không nổi nữa?"
"Không có, không phải! Trí Viễn ca, ngươi nghe em giải thích......Em là bởi vì, bởi vì......"
"Có cái gì giải thích."
Mắt thấy Ninh Trí Viễn phải đi, Lâm Lộc vội vã từ bồn tắm đứng lên ngăn hắn lại. Lại không nghĩ dưới chân trơn trượt, ngã trên mặt đất.
"Đau quá......"
Gạch men sứ lạnh băng cứng rắn, đầu gối Lâm Lộc đạp vào trên nền, lập tức bầm xanh một khối.
Trước mắt cậu trên gạch men sứ, là một đoàn áo sơ mi nhăn nhúm. Mới vừa rồi ở trong phòng vệ sinh, Ninh Trí Viễn cởi áo sơ mi bên người, khoác ở trên vai cậu, cho cậu một hư ảo ấm áp.
Giờ phút này nó đã ướt sũng nước, cổ áo đã có chỗ nhuốm màu khác. Tuy rằng bị nước thấm ướt không còn hình dáng ban đầu, vẫn có thể nhìn ra đó là một dấu môi như cũ.
Đó là màu hồng nhạt giống với trên ly rượu kia.
Cùng xinh đẹp như nhan sắc của thiếu niên kia. Dấu môi này tựa như một cái bàn tay tát lên mặt Lâm Lộc, so vương đạo kia một chưởng ác hơn, cũng càng đau.
Thân thể Lâm Lộc bắt đầu phát run, rốt cuộc rống lớn ra tới!
"Phải! Ta cố ý không tiếp điện thoại...... Là bởi vì Trí Viễn ca anh vứt bỏ em, mang theo người khác đi rồi!"
Ninh Trí Viễn dừng bước chân lại.
"Bởi vì em bị ném ở nơi khác...... Lòng em rất khổ sở! Trí Viễn ca, em nghĩ đến anh cùng hắn ta ở bên nhau......Em..... Em iền...... Trí Viễn ca, vì cái gì anh muốn đi cùng hắn?"
Nói đến nơi đây, Lâm Lộc đã là khóc không thành tiếng. Cậu quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, hung hăng lau đi nước mắt trên mặt.
"Thì ra là như thế này. Bởi vì tôi cùng người khác đi rồi, cho nên cậu không tiếp điện thoại của tôi."
Ninh Trí Viễn dừng lại trước mặt Lâm Lộc trước, ngồi xổm xuống dưới. Lâm Lộc hung hăng gật đầu.
"Đúng, Đúng là như vậy...... Em thật sự rất khổ sở, Trí viễn ca......Em thích anh......"
Một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, cằm Lâm Lộc bị nhéo lên. Cách nước mắt mơ hồ, khuôn mặt Ninh Trí Viễn có vẻ rất xa lạ.
"Tôi rất tò mò, Lâm Lộc. Tôi muốn mang ai đi, liên quan gì đến Lâm Lộc cậu?"
"......"
"Cậu lại có tư cách gì, hướng tôi khóc sướt mướt, nói cái gì ' Em rất khổ sở '? Cậu cho rằng cậu là ai, cậu cho rằng cậu có wuan hệ gì với tôi. Cậu cho rằng tôi dưỡng một đồ vật để giải buồn, chẳng lẽ cậu còn tưởng rằng tôi sẽ yêu đương với cậu sao?!"
Mỗi một câu nói, trên tay Ninh Trí Viễn đều bỏ thêm một phân sức lực, làm Lâm Lộc hai má niết đến đau, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống dưới. Nhưng Lâm Lộc còn nỗ lực nói.
"Nhưng là..... Ô ô...... Em thích...... Thích anh......"
Ninh Trí Viễn cười.
"Phải không? Cậu thích tôi?"
"Phải......"
"Thích cùng người khác câu kết làm bậy, cậu như vậy là thích tôi sao?"
"Em không có cùng người khác câu kết làm bậy......"
"Không có." Ninh Trí Viễn ánh mắt thâm sâu, ngón tay càng ngày càng dùng sức, "Lặp lại lần nữa, cậu không có?"
"Ô ô...... Trí Viễn ca.....Em thích anh.....Em thích anh như vậy...... Vì cái gì, anh không thể tốt với em một chút?"
Ngón tay Ninh Trí Viễn đột nhiên buông lỏng ra. Đôi mắt hắn híp lại, trong ánh mắt phảng phất tầng băng.
"Cậu đòi tiền tôi cho cậu tiền, muốn đồ vật ta cho ngươi đồ vật. Còn cậu thì sao? Cậu không biết lấy lòng tôi, không thể làm tôi vui vẻ. Cậu thậm chí liền an phận cơ bản đều làm không được! Tôi đối với cậu còn chưa đủ tốt? Lâm Lộc, tôi đối với cậu còn chưa đủ tốt sao! Loại hàng giống như cậu...... Có cái gì tư cách, nói với tôi mấy lời như vậy?!"
Một hơi rống xong, trên mặt Ninh Trí Viễn lại mang theo chút ý cười lãnh khốc.
"Chỉ là, cậu cũng coi như có tiến bộ. Mang cậu ra tới một lần, thế nhưng cũng sẽ nói được 'thích tôi', tới nịnh hót lấy lòng tôi? Thực không tồi, Lâm Lộc. Tiếp tục nói tiếp đi."
"Trí Viễn ca....Em không phải nịnh hót...... Em từ sáu năm trước đã thích anh......Là thật sự......Em thật sự không có đã lừa gạt anh...... Không phải vì, không phải vì số tiền kia......Em chỉ muốn cùng anh...!"
"Rất tốt. Chính là như vậy."
Ninh Trí Viễn cười, dùng sức dựa theo Lâm Lộc, đem môi lướt qua.
Răng cắn lướt qua hầu kiết Lâm Lộc, hắn một bên cúi xuống hôn hôn môi, một bên lẩm bẩm nói nhỏ.
"Tiếp tục nói, Lâm Lộc. Tôi thích nghe cậu nói thích ta. Tiếp tục, nói nhiều vài lần, tôi thật sự sẽ vui vẻ."
"Em là thật sự...... Trí Viễn ca...... Em thật sự thích anh...... Vì cái gì muốn đối với em như vậy......"
Ninh Trí Viễn dùng sức chặn môi Lâm Lộc lại. Hắn mang ý cười như cũ, đáy mắt lại hàm chứa lạnh lẽo. Lâm Lộc than khóc một tiếng, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống.
"Tiếp tục đi? Như thế nào không nói? Nói cậu thích tôi...... Nói đi? Lâm Lộc, cậu không phải muốn lấy lòng tôi sao? Hửm?"
"Ô ô...... Trí Viễn ca......Em thật rất khó chịu......"
"Tiếp tục nói! Nếu không đủ! Lâm Lộc, cậu đừng tưởng có thể ở bên cạnh tôi...... Cùng lắm chỉ là sợ tôi thu hồi kia số tiền! Vậy ngươi nên ra sức một chút! Tiếp tục nói, tôi nhìn xem cậu đến tột cùng học được nhiều hay ít......"
......
Đến cuối cùng, mồ hôi làm Lâm Lộc cả người đều ướt đẫm. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống đến tóc, môi cũng bị cắn đến huyết nhục mơ hồ. Trên gạch men sứ lạnh như vậy, Lâm Lộc run run, lại ôm chặt Ninh Trí Viễn, một chút cũng không chịu buông ra.
Bất luận là Ninh Trí Viễn tin hay không tin, cậu thật sự thích hắn, chưa bao giờ thay đổi.
"Trí Viễn ca......"
Lẩm bẩm phun ra mấy tiếng gọi này, trước mắt Lâm Lộc một mảnh mơ hồ. Thống khổ thật lớn rốt cuộc cũng làm cậu mất đi ý thức.
Ở trước mặt cậu, áo sơ mi kia lẳng lặng nằm trên mặt đất. Mặt trên dấu môi rõ ràng tươi sáng, lại giống một ngọn lửa nóng rực, làm trái tim Lâm Lộc cũng thiêu thành tro tàn.