"Đàn anh, em......"
"Anh ở Thánh Y Ti, nhưng mà mỗi ngày đều rất nhớ em. Không có lúc nào là không muốn nhìn thấy em."
Trang Hiểu phóng ra ôn nhu thanh âm, mang theo ý cười. Trong lòng Lâm Lộc ấm áp, đột nhiên nhớ tới lúc trước ở học viện, cùng Trang Hiểu bọn họ đã sớm chiều ở chung một thời gian.
"Kỳ thật, em cũng rất nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ những ngày tháng chúng ta ở học viện. Thật xin lỗi, đàn ạn, em đơn phương chặt đứt liên hệ, liên lụy mọi người lo lắng. Chỉ là em lui lại, thật sự không còn mặt mũi nào xuất hiện lại nữa."
"Đừng nói như vậy. Tiểu Lộc, em nhất định có nỗi khổ của em. Anh biết, Tiểu Lộc của chúng ta, chưa bao giờ người tuyệt tình quả nghĩa."
Trang Hiểu nhẹ giọng an ủi. Hắn hạ giọng, như là ở bên tai Lâm Lộc nói nhỏ.
"Em gửi địa chỉ cho anh. Hôm sau ba giờ chiều, anh đi đón em. Thầy đi cùng chúng ta, được không?"
Lâm Lộc do dự một lát, cuối cùng là đáp lời.
"Vậy được."
Tắt điện thoại, Trang Hiểu thở phào nhẹ nhõm.
"Như thế nào, nói động đến đàn em ngươi sao?"
Tiêu doanh vững vàng ngồi chờ ở ghế sân bay, một thân Hán phục cách tân, có vẻ thập phần tiêu sái. Ông đã hơn bốn mươi, trên mặt cũng có nếp nhăn, nhưng nhiều năm tập vũ đạo mang đến khí chất cùng thật dáng người rất tốt.
Cũng chỉ ngồi ở đâu, đều có ánh mắt đưa tới trộm đánh gia.
"Thuyết phục được rồi, em ấy đáp ứng."
Trang Hiểu cười nhìn về phía ân sư.
"Thầy à, nhiều năm đi qua như vậy rồi, ngài vẫn là anh tuấn không giảm đó. Liền không muốn cho con một sư nương sao?"
"Tiểu tử thúi, dám bắt lão sư trêu đùa! Muốn nhìn thấy Tiểu Lộc, ngươi đây là vui đến không biết trời đất có phải hay không?"
Tiêu Doanh một chân đá qua. Trang Hiểu ngoan ngoãn ăn một chân này, giúp Tiêu Doanh xách lên hành lý lên.
Lúc sau, thầy trò hai người kéo theo một vali hành lý thật lớn thật lớn, một trước một sau lên máy bay.
Trên máy bay, Trang Hiểu theo cửa sổ nhìn ra.
Những đám mây bay phập phồng bất giác, ở trên nền trời xanh thẳm tạo thành từng phiến. Ánh mắt Trang hiểu xa xưa, nhịn không được lộ ra ý cười.
Nhiều năm như vậy, em không có tin tức. Anh cho rằng cuộc đời này, đều sẽ không có tin tức của em nữa.
Lại không nghĩ rằng, có thể ở trên sân khấu Thánh Y Ti, từ trong miệng học sinh của em nghe được tên của em.
Nhiều năm như vậy, em có khỏe không?
Sư đệ Tiểu Lộc thân ái của anh.
Ngày thứ ba, ở địa điểm đã hẹn, Lâm Lộc thấy được một chiếc Coaster từ từ ngừng ở trước mặt. Trang Hiểu nhảy xuống ghế điều khiển, mỉm cười đi tới. Hắn mặc áo khoác màu nâu nhạt, khăn cổ bằng nhung lỏng lẻo quàng quanh cổ, nửa khung mắt kính gọng mạ vàng đặt trên mũi.
"Tiểu Lộc, lâu rồi khôg gặp......Tới, ôm một chút."
"Đàn anh!"
Lâm Lộc đầu nhập vào trong lòng ngực hắn, cùng hắn gắt gao ôm, ngay sau đó tách ra. Đôi mắt Trang Hiểu cong cong, nhìn chằm chằm cậu trên dưới nhìn một phen.
"Tiểu Lộc của anh lại cao thêm rộ. Chỉ là, sắc mặt tại sao khó coi như vậy? Thật sự bị bệnh? Anh còn tưởng rằng, lúc trước em nói bị bệnh, là cái cớ không muốn gặp anh."
Lâm Lộc đỏ mặt. Cậu xác thật là bị bệnh, nhưng trong điện thoại cáo ốm chối từ, cũng thật sự là tìm cớ. Không nghĩ tới thế nhưng đã sớm bị Trang Hiểu nhìn ra, làm trong lòng cậu rất áy náy.
Trang Hiểu tinh tế nhìn biểu tình của cậu, lại cười cười.
"Đã biết, quả nhiên là không muốn thấy anh. Tiểu Lộc, nhiều năm như vậy. Em ở trong lòng nghĩ cái gì, vẫn là vĩnh viễn đều viết ở trên mặt."
"Đàn anh, thực xin lỗi."
"Không có việc gì. Gần hương tình khiếp, anh cũng giống vậy. Càng là người thân cận có đôi khi càng không dám gặp...... Nhưng cuối cùng anh vẫn lấy hết dũng khí đến gặp em, Tiểu Lộc."
Gần hương tình kiếp (近乡情怯): Có nghĩa là đã xa quê nhiều năm không liên lạc, khi trở về, càng về gần quê, tâm trạng càng bất an, vì sợ có điều gì không may xảy đến với quê hương, từ đó dùng để miêu tả tâm trạng phức tạp của một kẻ lang thang khi về quê. (Theo HiNative)
"A?"
Lâm Lộc có chút nghi hoặc. Cậu nghĩ, Trang Hiểu chỉ sợ là nói sai rồi đi? Không phải đang nói chính mình sao? Hẳn là, nói mình lấy hết dũng khí đi gặp đàn anh, không thể bởi vì lúc trước giải nghệ liền trốn tránh được......
Cái gì "Lấy hết dũng khí gặp em", chỉ sợ là nói sai đi?
Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Trang Hiểu lịch sự kéo cửa xe ra.
"Đi thôi, thầy đang phải đợi nóng nảy."
Lâm Lộc cứng họng một lát, nhịn không được nở nụ cười.
"Đàn anh, anh là muốn đi đàm phán thương vụ sao? Đây.....Đây là loại xe coaster mười hai chỗ, không phải xe thương vụ sao? Em còn là lần đầu tiên gặp người một người đi một mình lái xe này."
"Muốn đi đón thầy mà."
"Nhưng hơn nữa thầy, cũng mới là ba người......"
"Không nhất định."
Trang Hiểu gạt điều khiển, đem xe vững vàng bật lên.
"Đến lúc đó, em sẽ biết."
Thật mau, chiếc xe Coaster ngừng ở bên ngoài tiểu viện của Tiêu Doanh. Trang Hiểu gõ vang cửa phòng, Lâm Lộc xách theo hai giỏ trái cây mới mua, trái tim kinh hoàng lên.
Thầy Tiêu...... Có thể sẽ mắng chửi người hay không?
Chính mình đột nhiên về sau giải nghệ, Thầy Tiêu gọi cho mình nhiều cuộc điện thoại nhue vậy...... Nhưng mình khi đó bị Trí Viễn ca nhốt ở trong phòng, ấn ở dưới thân. Mấy ngày đó, thật là trời đất tối tăm......Cậu căn bản giãy giụa không thoát, bị Ninh Trí Viễn đùa bỡn bên trong lòng vàn tay, ngày đêm điên đảo, cả người một mảnh hỗn độn.
Đừng nói điện thoại, ký ức của cậu đều bị phá thành mảnh nhỏ. Cuối cùng, cậu căn bản chịu đựng không nổi, bị Ninh Trí Viễn hành hạ đến chết ngất đi. Phát sốt lên hơn nữa thân thể tiêu hao quá mức, cậu bệnh nặng một hồi, sốt cao tận mấy ngày.
Chờ đến ở trong phòng bệnh tỉnh lại, trận chung kết Thánh Y Ti đã sớm định kết quả.
Cậu một lần nữa từ trong tay Ninh Trí Viễn lấy về điện thoại của mình. Nhưng cuộc gọi nhỡ dừng lại ở ngày thi đấu, về sau, thầy Tiê không còn có đi tìm cậu nữa.
Chính cậu căn bản cũng không dám đi gặp thầy, càng không dám lại ở trong trường học lộ mặt. Cuối cùng liền thôi học, đều là ủy thác Tiểu Chu đi làm......
"Đây là ai tới cửa, a?"
Một tiếng trung khí mười phần quát lớn, làm Lâm Lộc thân mình chấn động. Cậu cuống quít ngẩng đầu lên.
Tiếu Doanh chắp tay sau lưng, đứng ở cửa nhìn chằm chằm cậu.
"Nhiều năm như vậy, thật không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Lâm Lộc tôn thần tiên này. Như thế nào, thần tiên hạ phàm, chịu quang lâm Tiêu Doanh ta?"
"Thầy......Thật xin lỗi."
Tiêu Dianh không trả lời từ "Thầy" này. Ông nheo lại đôi mắt, nhìn chằm chằm mặt Lâm Lộc, hồi lâu cũng chưa nói một chữ.
Lâm Lộc tâm trầm đi xuống một chút. Cậu cúi thấp đầu, trầm mặc đứng ở cửa, hốc mắt cũng đã đỏ.
Thầy cậu, quả nhiên còn tức giận.....Có lẽ hôm nay mình không nên tới?
Đột nhiên, một đôi tay duỗi lại đây, lấy trái cây đi qua. Lâm Lộc giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Doanh đã xoay người, hướng trong viện đi đến.
"Nhiều năm như vậy, còn nhớ rõ ta thích ăn cái gì. Xem ra, Lâm Lộc ngươi cũng không phải hoàn toàn vô lương tâm."
"......"
"Còn thất thần làm gì?"
"......"
"Chờ ta mời ngươi sao? Nhanh đi vào."
"......Vâng!"
Lâm Lộc không chú ý tới, âm thanh của mình đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Tiêu Doanh đưa lưng về phía cậu, bước từng bước một. Ông lắc lắc đầu, ông không tiếng động mà nói câu gì đó. Kia khẩu hình rõ ràng là —— cái đứa nhỏ ngốc này a.
___________________________________________
Phòng khách này ở dưới tầng một, rất rộng rãi. Sân hoa nhỏ thấp thoáng, đã đến mùa thu, lá rụng lả tả lả tả, còn có một phen thú tao nhã.
Thầy trò ba người mới ngồi xuống, một đứa nhỏ ở ngoài cửa tòi đầu ra, lại lùi về đi. Chỉ chốc lát, vài cái đầu nhỏ cùng nhau dò ra tới, mấy đôi mắt bừng ánh sáng, trộm hướng trong viện xem.
Trang Hiểu nở nụ cười. Hắn vẫy vẫy tay.
"Đều vào đi."
Chỉ chốc lát, bảy tám đứa nhỏ đã ùa vào, ngoan ngoãn đứng thành một loạt. Bọn họ tựa hồ đều biết Trang Hiểu, động tác nhất trí hô.
"Chào thầy Trang!"
"Ngoan."
Trang hiểu chỉ vào Lâm Lộc nói.
"Đây là đàn anh các em."
"Anh Tiểu Lộc?"
Một cô bé nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn Lâm Lộc.
"Anh Tiểu Lộc lớn lên rất đẹp......Đàn anh, anh cũng là học sjnh của thầy sao? Em tại sao chưa từng thấy qua anh?"
"Anh......"
Lâm Lộc trộm nhìn Tiêu Doanh liếc mắt một cái, lại cúi đầu.
Thầy cậu, còn đuổi theo cậu nhận học sinh như vậy sao?
"Hừ! Hắn?"
Giọng Tiêu Doanh hầm hừ truyền đến.
"Hắn không hiếu thuận, sá năm cũng không tới nhìn xem ta. Tức giận không thể đuổ hắn ra khỏi cửa lớp. Chỉ là hôm nay cải tà quy chính......Về sau nếu là thường tới cửa xem ta, đương nhiên vẫn là đệ tử ta."
Tiểu Lộc sửng sốt. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Doanh.
Tiêu Doanh cũng đang nhìn cậu.
Tuy rằng ngày thường ngữ khí ông cụ non, kỳ thật Tiếu Doanh mới hơn bốn mươi tuổi. Đúng là phong hoa chính mậu tuổi tác, lại nhiều năm hành nghề vũ đạo, khí chất thoát tục, nhìn qua thập phần tuổi trẻ. Đôi mắt ông sắc bén như chim ưng, mi dày môi mỏng, không giận nhưng uy nghiêm. Nhưng giờ phút này nhìn về phía Lâm Lộc, lại mang theo vài phần ôn nhu của trưởng bối.
"......Anh Tiểu Lộc bày, các ngươi là chưa thấy qua. Nhưng là năm đó, hắn lại giống anh Trang Hiểu các ngươi, là cây cột vững chắc vũ đạo, Tiêu Doanh ta môn hạ có hai viên minh châu. Các ngươi nếu là có cơ hội, phải học hỏi hắn. Bất luận là thiên phú, hay là nỗ lực, Tiểu Lộc đều xếp hạng nhất. Đi đến nơi nào, đều là đệ tử giỏi nhất của Tiêu Doanh ta."
Dứt lời, ông vươn tay, vỗ vỗ trên vai Lâm Lộc.
"....Nhưng mà tính tình hướng nội, còn có chút sợ người lạ. Các ngươi không cần nháo đàn anh Tiểu Lộc của các ngươi, vui nháo, liền đi nháo anh Trang Hiểu đi."
"Thầy ơi! Con cũng là đệ tử ruột của thầy? Tiểu Lộc là sáu năm không gặp, con cũng là mới bay trở về, đã nhiều năm không gặp!"
Trang Hiểu cười rót đưa cho Tiêu Doanh một chén trà.
"Bên này nặng bên kia nhẹ, ta xem như đã nhìn ra. Lúc trước thầy thương Tiểu Lộc, hiện tại còn như vậy! Con còn có ngày xuất đầu hay không đây?"
"Có Tiểu Lộc ở đây, chỉ sợ không có ngươi. Sớm chút đều sẽ quen thôi."
Tiêu Doamh nâng chén trà lên uống một ngụm.
"Lại nói, ngươi loại này xuất thân nhà cao cửa rộng, nhà cái cho ngươi chống lưng, người thương ngươi nhiều như vậy, không kém ta một cái. Tiểu Lộc đứa nhỏ này...... Ta không đau nó, ai tới đau nó? Ngươi làm đàn anh, còn có mặt mũi tranh sủng. Ngươi cũng nên đau lòng cho nó, chiếu cố nó một chút."
"Vâng, con biết. Không phải con đã trở lại rồi sao."
Hai người nói xong, hai đôi mắt cùng nhau nhìn về phía Lâm Lộc. Lâm Lộc có chút không rõ, rồi lại có chút cảm động. Năm đó thời điểm đi học, thầy Tiêu đối với cậu rất tốt. Cậu từ nhỏ không có cha, thầy Tiêu lại giống như cha cậu, lại nhiều thêm một phần ân tình của thầy. Đến nỗi Trang Hiểu, vẫn luôn đối với cậu rất tốt. Trong giới vũ đạo, thật giống như gia đình của cậu.
Hiện tại, loại cảm giác gia đình này, lại về rồi.
Tác giả: Lỗ Tấn tiên sinh đã từng nói qua một câu —— bi kịch, chính là đem những thứ tốt đẹp đánh nát cho người ta xem.
(1/3)