Editor: vylethuy
Mỗi câu nói của mình, Ninh Trí Viễn đều có thể nghe được! Hơn nữa nhìn phản ứng của hắn, dường như hắn vẫn còn quan tâm Lâm Lộc?
Ý nghĩ của Từ Thu Quân vừa động, lập tức bất động thanh sắc mà sửa lại khẩu khí.
"......Con thế nào? Thân mình còn khó chịu sao? Mấy ngày nay không liên lạc được với con, mẹ rất lo lắng. Tiểu Lộc, mẹ biết con thất tình, khổ sở không chịu được. Nhưng con như vậy, mẹ thật sự rất đau lòng."
Bà cúi đầu, giống như hoàn toàn không chú ý tới người ngoài cửa. Nhưng ánh mắt bà vẫn đang âm thầm đánh giá —— Quả nhiên, Ninh Trí Viễn không bước vào, cũng không có rời đi.
Dường như hắn đang nghe rất nghiêm túc.
Bà âm thầm nhếch khóe môi lên. Trong giọng nói càng mang theo âm điệu đau lòng.
"Thân thể con vốn dĩ đã yếu rồi. Còn thành như vậy, mẹ chỉ lo lắng con thật sự không chịu nổi......"
Trong buồng điện thoại, Lâm Lộc mờ mịt mà mở to hai mắt.
"Mẹ.....Mẹ, mẹ nói cái gì? Ai nói cho mẹ?"
"Tiểu Lộc, dù sao con cũng là con mẹ. Mẹ còn không hiểu con sao?"
"Nhưng......"
"Con cứ không buông xuống được Ninh tổng như vậy hay sao? Nếu là như thế này, tại sao con lại không tự mình đi nói với ngài ấy đi? Nếu con cũng biết sai rồi......Đừng tự tra tấn mình như vậy nữa, có ích lợi gì chứ?"
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì? Con không rõ......"
"Tiểu Lộc, bây giờ mẹ còn có chuyện. Nhưng mẹ thật sự rất lo lắng cho con, con có thể đến gặp mặt mẹ một chút không?"
"Mẹ......Lo lắng cho con?"
Lần này Lâm Lộc thật sự sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu nghe được Từ Thu Quân mở miệng nói mấy chữ "Lo lắng cho con" này.
Lúc trước, tuổi cậu nhỏ cũng chỉ có thể đối mặt với những ánh mắt không có ý tốt ở xóm nghèo. Bóng đêm buông xuống, cậu khóc lóc cầu xin mẹ không được đi, Từ Thu Quân lại chưa bao giờ chia sẻ nửa điểm tâm tình của mình đối với cậu.
Bà chỉ biết mỉm cười sờ sờ đầu của cậu, nói với cậu.
"Tiểu Lộc, không thể như vậy. Con phải ngoan một chút, không có việc gì. Sáng mai mẹ lại quay về."
Ngữ khí dịu dàng, lời nói lại tuyệt tuyệt tình. Sau đó tiêu sái mà đi ra cửa, cũng không sẽ quay đầu lại nhìn cậu nhiều hơn một cái.
Nhưng hiện tại, bà lại nói bà lo lắng cho mình, muốn thấy mặt mình.
Trong lòng Lâm Lộc không có lý do gì mà chua xót lên, giọng nói cũng như đang nhai sáp. Bất chấp những câu hỏi nghi vấn đó, cậu thấp giọng nói.
"Được, con cũng rất muốn gặp mẹ......Mẹ, con rất nhớ mẹ......Con thật sự rất khổ sở. Mấy ngày này, vẫn luôn rất đau khổ."
Giọng nói có hơi nghẹn ngào, Lâm Lộc bưng kín mặt. Mấy ngày nay, cậu không thể không kiên cường, bởi vì không có một chỗ để cậu có thể nói ra những đau đớn ủy khuất trong lòng. Nhưng nếu là có thể, cậu thật sự muốn nhào vào lòng người thật sự đau lòng cho cậu, khóc ào ào một trận.
"Được. Tiểu Lộc muốn gặp nhau ở đâu?"
".....Mẹ chọn đi. Con chỉ muốn gặp mẹ, đi đâu cũng có thể."
"Hửm? Thiên Hương Lâu? Con có muốn chờ mẹ ở đó không? Được không......"
Cái gì? Thiên Hương Lâu......Vì cái gì muốn chọn nơi đó? Quán nước ở đối diện tập đoàn Ninh thị!
Trái tim Lâm Lộc bỗng nhiên co thắt lại, buột miệng thốt ra.
"Không được! Vì sao phải ở gần nơi đó.....Mẹ, con không muốn.....Con không muốn đến nơi đó, con khôn muốn cách anh ấy gần như vậy......Không muốn vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy văn phòng của anh ấy......"
Lâm Lộc gục đầu xuống, dùng sức nắm lấy ống nghe.
Nhưng giọng nói dịu dàng của Từ Thu Quân đã cắt đứt, chỉ còn lại tiếng điện thoại chờ tút tút.
Lúc mẹ cậu tắt điện thoại, cũng không nói với cậu một câu tạm biệt.
.............
Trong phòng khách, ngón út Từ Thu Quân cong lên, lén tắt điện thoại. Tiếp theo, gương mặt không hề biến đổi nghe tiếng tút tút trong điện thoại, bên miệng lại còn tiếp tục nói.
"Con cái đứa nhỏ ngốc này......Tổng bộ Ninh thị cao như vậy, văn phòng ngài ấy lại trên đỉnh tầng. Cho dù con ở dưới trộm nhìn một cái, cũng có thể nhìn thấy gì chứ?"
Dừng một chút, ánh mắt bà liếc ra ngoài cửa kính.
Ninh Trí Viễn ẩn ở cạnh cửa, cũng không thể nhìn thấy bóng dáng hắn. Nhưng Từ Thu Quân biết, hắn vẫn đứng bất động ở đó.
"Kỳ thật, mẹ cũng hiểu. Thật sự quá thích một người, lại sẽ lo được lo mất, không có dũng khí đi tìm hắn bộc bạch. Nhưng con cũng không nên bởi vì hắn quá mức ưu tú, quá sợ mất đi hắn, lại tìm bóng dáng hắn ở trên người khác —— Cho dù những người đó nhất thời không làm con đau khổ như vậy, nhưng chung quy cũng không phải hắn. Con cứ làm tê mỏi chính mình như vậy, chỉ biết càng ngày càng đau đớn. Tiểu Lộc, con đứa nhỏ ngốc này......Mẹ biết là con thiệt tình thích hắn. Đứa trẻ ngoan, đừng khóc. Đợi lát nữa mẹ đưa con đi ăn chút gì đó —— Cứ không ăn uống như vậy, khóc thành bộ dáng này, thân thể con thật sự chịu nổi sao."
Lại nói vài câu, Từ Thu Quân mới làm bộ làm tịch tắt điện thoại, thở dài.
"Đứa nhỏ ngốc này."
Nói xong, bà vén tóc lên, ánh mắt lại tham lam đảo quanh toàn bộ căn phòng.
Rốt cuộc, đỉnh tầng tập đoàn Ninh thị cao ngất trong mây là trung tâm tập đoàn thương nghiệp hiển hách nhất thành phố này, thậm chí là cả đế quốc này. Có thể trở thành công ty hợp tác với nơi này, là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người.
Mà giờ phút này, Từ Thu Quân lại có thể ngồi trong một phòng khách nhỏ ở đây, chờ đợi Ninh Trí Viễn tiếp kiến. Người đàn bà hư vinh như bà, tại sao sẽ không đỏ mắt tâm nhiệt?
Trong tay bà đang nắm chắc một phần cổ phần chuyển nhượng -- Mấy ngay nay bà dựa theo lời Ninh Trí Viễn nói, thu mua một lượng lớn cổ phiểu Lâm thị. Hôm nay, bà lại đổi số cổ phiếu đó thành tiền mặt....Ninh Trí Viễn đã từng đáp ứng với bà, chẳng những sẽ thu mua số cổ phiếu đó với giá kếch xù, còn cho bà thêm tiền, cũng đủ để bà về sau sống một cuộc sống xa xỉ!
Đây sẽ là tài sản hoàn toàn thuộc về mình. Bà sẽ không cần nhìn sắc mặt của những tên đàn ông vô lại đó nữa, hao hết tâm tư lấy lòng bọn họ......
Bà kích động đến hơi hơi phát run, trên mặt lại mang theo mỉm cười ấm áp như cũ. Nhìn qua thật đúng là ưu nhã đoan trang, danh môn phong phạm.
Nhưng mà chờ đến khi bà thật sự ngồi xuống phòng khách của tập đoàn Ninh thị, thỏa mãn của bà lại càng tăng thêm.
Căn phòng này không lớn, nhưng vật dụng bên trong đều là tác phẩm mới nhất của các nhà thiết kế danh tiếng -- Lúc trước vì để câu đổ đàn ông, Từ Thu Quân đã từng nghiên cứu những nhãn hàng xa xỉ và nghệ thuật thiết kế một phen. Cho nên bà nhìn ra được những thứ này hiện đại cỡ nào, lại sang quý bao nhiêu!
Những đồ vật trong đây, cho dù sắp đặt giống như cuộc sống của những tên phú hào khác, cũng hoàn toàn lấn át trở thành thứ chỉ đặt vào cho vừa mắt. Những đồ vật trang trí xa xỉ như vậy, lại chỉ dùng để tô điểm cho một phòng khách nhỏ của Ninh Trí Viễn?
Hắn rốt cuộc có bao nhiêu có tiền?
Nhìn những thứ đồ này, lại nhìn nhìn số cổ phần trong tay mình. Đôi mắt Từ Thu Quân híp lại, đoán được thân thế của Ninh Trí Viễn, số tiền của mình sẽ được nhân lên bao nhiêu lần chứ!
Một con cá lớn như vậy, thế nhưng Tiểu Lộc lại thả hắn chạy mất! Trước nay mình bị nhốt ở Lâm gia, không cơ hội giúp Tiểu Lộc tham mưu vớt chỗ tốt. Vốn dĩ muốn chờ thoát thân sẽ tính toán lại, không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt này, Tiểu Lộc lại chia tay với Ninh Trí Viễn......
Thật là quá đáng tiếc! Tuy rằng đi qua hơn một tháng, Từ Thu Quân nhớ tới chuyện này, vẫn là tâm nguyện khó yên.
Nhưng giờ phút này, bà lại có cơ hội làm Lâm Lộc câu dẫn Ninh Trí Viễn lần nữa, được chia một chén canh từ mỏ vàng này! Cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể buông tha! Tuyệt đối!
Hạ quyết tâm, Từ Thu Quân lại động tay sửa sang lại giấy tờ chép sang nhượng cổ phần cho tốt, lại ngầm thu hồi một tờ hợp đồng chuyển nhượng quan trọng.
Lại đợi một lát, bên ngoài phòng khách mới truyền đến tiếng mở cửa. Từ Thu Quân ngẩng đầu, giống như là chưa xảy ra chuyện gì, mỉm cười đứng lên.
"Ninh tổng, chào ngài. Chúng ta lại gặp mặt."
"Đúng vậy, lại gặp mặt."
Ninh Trí Viễn cười như không cười liếc nhìn bà một cái, ánh mắt chuyển qua chiếc điện thoại ở trên bàn. Ánh mắt này tựa hồ mang theo trào phúng, làm trong lòng Từ Thu Quân căng thẳng.
Nhưng hắn cũng không nói gì. Chỉ là kéo ghế ra, ngồi xuống châm một điếu thuốc.
"Thời gian của tôi có hạn. Bà Từ, hiện tại bà có thể bắt đầu rồi."
[Hai mươi phút sau]
"A, thế mà tôi lại quên mang theo hợp đồng chuyển nhượng......"
Đã chuẩn bị ký tên, Từ Thu Quân đột nhiên che kín miệng.
"Ninh tổng, trong tay tôi có một bản điện tử. Mượn máy in của ngài in một chút......Ngài chờ tôi được khiong?"
Ninh Trí Viễn phất phất tay, ý bảo bà đi đi.
"Đúng rồi Ninh tổng, còn có một phần cổ quyền tôi dùng tên Lâm......Dùng danh nghĩa của người khác mua."
Cố ý cắn chữ "Lâm", lại cuống quít sửa lời. Nhìn thấy lông mày Ninh Trí Viễn khẽ nhếch, Từ Thu Quân biết hắn chú ý tới.
Bà lập tức nói tiếp.
"Vốn dĩ hợp đồng đó người kia đã ký tên, tôi lại quên mang theo. Ngài có thể phái người đưa qua đó cho hắn ký tên sao? Hiện tại hắn cũng không cách xa nơi này."
Ninh Trí Viễn vẫn luôn không có biểu cảm gì, lúc này mới nâng mắt lên, lãnh đạm nhìn lại đây.
Trong lòng Từ Thu Quân đột nhiên phát lạnh.
Cái loại cảm giác bị trào phúng này lại về rồi. Ánh mắt Ninh Trí Viễn tựa hồ đã nhìn thấu hết tất cả.
"Đúng không? Trùng hợp như vậy, lại ở gần đây?"
"Vâng......Đúng vậy. Vốn dĩ, tôi tính là sau khi kết thúc, gặp mặt hắn một chút, cho nên kêu hắn đến đây chờ tôi......Hoặc là, Ninh tổng, ngài đến đó với tôi đi."
Từ Thu Quân cười cười một tiếng, vén tóc lại.
Nói giỡn......Kêu Lâm Lộc ôm lấy đùi Ninh Trí Viễn lần nữa, vậy thì cái gì cũng tốt. Nhưng cái đó đều là dệt hoa trên gấm, ai biết cuối cùng có thể moi bao nhiêu tiền trong tay Ninh Trí Viễn?
* Dệt hoa trên gấm: ý chỉ tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi, ở đây nói đến việc nịnh hót.
Nhưng phần hợp đồng trong tay mình, mới là quan trọng nhất! Liên quan đến vinh hoa phú quý nửa đời sau của mình......Chuyện này tuyệt không thể để cành mẹ đẻ cành con! Tại sao mình đột nhiên lại bị ma xui quỷ khiến, muốn tính kế với Ninh Trí Viễn?
"Tôi đi liền đây. Ninh tổng, ngài chờ tôi vài phút, chúng tôi lập tức có thể ký tên......"
"Hắn ở đâu?"
"Cái gì?"
"Người bà nói kia......Ở đâu?"
"Ở Thiên Hương Lâu đối diện."
"Được."
Ninh Trí Viễn trầm giọng cười. Ánh mắt hắn lại lướt qua chiếc điện thoại Từ Thu Quân đang nắm chặt trong tay, ánh mắt lạnh hơn chút.
"Lại chờ ở Thiên Hương Lâu, đúng không? Không thành vấn đề. Ta sẽ đi tìm hắn."
【 Thiên Hương Lâu 】
Lâm Lộc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng ngắn tay.
Thiên Hương Lâu bật điều hòa, cũng không nóng đến nỗi phải cởi áo khoác ra. Mới ngồi một lát, Lâm Lộc đã cảm giác được lạnh.
"Xin chào...... Làm ơn cho tôi một ly nước ấm. Nóng một ít, cảm ơn."
Tiếp nhận ly thủy tinh trong tay người phục vụ, Lâm Lộc nắm trong tay mới cảm thấy một tia ấm áp. Nhưng cậu thường thường nhìn về phía ngoài cửa, trong lòng lại hoảng loạn vô cớ.
Nơi này cách Ninh thị gần như vậy......Mẹ tới đây làm gì?
Vì sao lại có dự cảm không tốt? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mẹ.....Tại sao còn chưa tới?