Chương 91: Anh nguyện vì em, không màng sống chết!
Đến dưới tầng một của trung tâm thương mại, tiếng la hét và tiếng gào khóc cứ vang lên thảm thiết, vô số người điên cuồng chạy ra ngoài. Ở trên tầng bốn của trung tâm thương mại, toàn bộ các tấm kính thủy tinh đều đã bị nổ tung, khói đen cứ cuồn cuộn bốc ra, thậm chí vẫn có có những tiếng nổ liên tiếp vang lên không ngớt. Trong không khí, ngoài mùi khói ngạt, còn có cả mùi khí gas nồng nặc!
Giờ phút này, Diệp Phùng vô cùng lo lắng, Thi Nguyệt vẫn đang nằm trong lòng anh, anh không thể nào tùy tiện để con bé lại ở một nơi hỗn loạn như thế này được. Diệp Phùng bèn rút điện thoại di động ra, bấm một dãy số, vừa mới thông máy, anh đã giận dữ hét lên với đầu bên kia: “Xuất hiện một vụ nổ ở trung tâm thương mại Hưng Thịnh ở phía bắc đường Vành đai 3, lập tức điều động đội Phòng cháy chữa cháy và đội Cứu hộ trong phạm vi gần nhất, mau chóng di chuyển tới hiện trường!”
“Nhanh! Nhanh! Nhanh!”
Ba chữ “nhanh này vừa truyền đi, các đội Phòng cháy chữa cháy xung quanh ngay lập tức nhận được mệnh lệnh tối cao từ tổng bộ.
Tất cả xe cứu hỏa lập tức nổ máy, mà bên Giao thông cũng rất phối hợp, tất cả các xe cứu hỏa – một đường đèn xanh – cứ tăng tốc hết cỡ phóng đi!
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe cảnh sát đã bao vây xung quanh khu trung tâm thương mại. Nhìn thấy những người lính cứu hỏa trong bộ đồng phục xuất hiện, Diệp Phùng lập tức bế Thi Nguyệt sang cho một người lính cứu hỏa, vội vàng nói một câu: “Hãy trông coi con bé giúp tôi!”
Nói xong, không đợi cho người lính đó kịp phản ứng, Diệp Phùng kéo mặt nạ phòng độc trên đầu anh ta xuống, rồi quay người chạy vào trong trung tâm thương mại!
“Đồng chí! Đồng chí! Anh không thể vào bên trong đâu! Trong đó nguy hiểm lắm!”
Mặc cho người lính cứu hỏa hô hoán ở đằng sau, Diệp Phùng không hề để tâm những lời của anh ta, cứ tiếp tục không ngừng chạy.
Vào trong tầng một của trung tâm thương mại, mặc dù không có ánh lửa, nhưng khói đen cuồn cuộn, căn bản không thể thấy rõ được đồ vật bên trong.
Diệp Phùng đeo mặt nạ phòng độc lên, tự ép mình phải tỉnh táo lại!
Dựa theo những gì vừa nhìn thấy, thì có lẽ trung tâm vụ nổ là ở tầng bốn. Trong không khí nồng nặc mùi gas, hẳn là do bình gas phát nổ. Tầng bốn chủ yếu là các cửa hàng kinh doanh quần áo, ở giữa còn có một vài nhà hàng ăn uống, toàn bộ đều là những vật dụng dễ bắt lửa, cho nên hỏa hoạn lan ra rất nhanh.
Vừa rồi, nơi bọn họ rời khỏi là ở tầng ba, nếu như Hà Tố Nghi không chạy lung tung, thì bây giờ có lẽ cô ấy vẫn an toàn!
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng không chút do dự mà chạy thẳng về hướng tầng ba.
Lại nói, khi vụ nổ xảy ra, Hà Tố Nghi đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha ở tầng ba thì bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên khiến cô giật nảy mình. Đám đông xung quanh hoảng loạn, cô quá sợ hãi nên cũng bối rối chạy theo bọn họ xuống dưới.
Trong lúc chạy trốn, không biết là ai đã đẩy Hà Tố Nghi một cái, khiến cho cô ngã nhào xuống đất và bị trật chân. Cơn đau buốt làm cô không thể đứng vững được, thế nhưng mùi khói ngày càng nồng nặc trong khoang phổi khiến cho Hà Tố Nghi không dám dừng lại, chỉ có thể vịn tường, từng bước từng bước di chuyển.
Ngay khi Hà Tố Nghi chuẩn bị bước đến cầu thang thì lại có một vụ nổ lớn nữa xảy ra.
Nơi cô đang vịn tay – chính là một tấm ngăn được dựng lên giữa các cửa hàng – dưới tác động của vụ nổ, bỗng nhiên sụp đổ, đè lên người Hà Tố Nghi!
Mặc dù tấm ngăn đó không phải là tường thật làm bằng xi măng, nhưng cũng phải nặng hơn trăm cân, không phải là thứ mà một người phụ nữ yếu đuối như cô có thể tiện tay nhấc lên được. Cho dù Hà Tố Nghỉ có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không tài nào động đậy nổi.
Cảm nhận được nhiệt độ ngày càng tăng cao và ánh lửa bắt đầu lan ra trước mắt, khói đen cuồn cuộn bay đến, trong mắt cô tràn đầy †uyệt vọng.
“Khu khụ!” Khói đen chậm rãi bao phủ xung quanh cô, Hà Tố Nghỉ không nhịn được mà ho khan sù sụ, hít thở dồn dập. Ý thức của cô cũng dần dần mất đi, mí mắt trở nên nặng tru.
Hà Tố Nghi biết, một khi mình nhắm mắt lại, chỉ sợ sau này cũng không thể nào tỉnh lại được nữa!
Nghĩ đến con gái, nghĩ đến Diệp Phùng, Hà Tố Nghỉ nở một nụ cười đau đớn.
“Thi Nguyệt, xin lỗi con, mẹ không thể ở bên con được nữa!
“Diệp Phùng, anh hãy chăm sóc tốt con gái của chúng ta!”
“Thật ra, có một câu mà em chưa từng nói cho anh biết, đó chính là khi anh xuất hiện trước mặt em một lần nữa, thì em đã không còn hận anh rồi!”
“Cái đêm vào năm năm trước, em không hề hối hận, cũng chưa từng hối hận!”
“Cảm ơn ông trời vì đã cho em được gặp anh kiếp này! Chỉ mong rằng kiếp sau chúng †a có thể gặp lại nhau!
Ngay lúc Hà Tố Nghi sắp nhắm mắt lại, †ấm ngăn đang đè nặng trên người cô đột nhiên nhẹ bẫng đi. Hà Tố Nghi mơ mơ màng màng nhìn qua, thì thấy một bóng người đen nhẻm, hai tay đỡ lấy tấm ngăn nặng hơn trăm cân, xuất hiện trước mắt cô giống như một vị thần giáng thết “Diệp Phùng… Là anh đó ư? Trước khi chết còn có thể nhìn thấy anh, là đủ rồi…”
“AI” Diệp Phùng hét lên một tiếng, rồi tung ra một cú đấm, lập tức, tấm ngăn bị vỡ đôi ra.
Không quan tâm bàn tay đây máu me của mình, Diệp Phùng vội chạy tới ôm lấy Hà Tố Nghị, lo lắng gọi: “Tố Nghỉ! Là anh! Là anh đây!”
Cảm nhận được Hà Tố Nghỉ vẫn còn hơi thở, trong lòng Diệp Phùng xuất hiện một loại cảm giác giống như là thoát chết trong gang tấc. Cô ấy không sao! Cô ấy không sao là tốt rồi!
Giờ phút này, Diệp Phùng mới biết được, không biết từ lúc nào mà Hà Tố Nghi đã trở thành một phần trong trái tim anh!
“Là anh sao? Có thật là anh không?”
Cảm nhận được nhiệt độ từ trên gương mặt truyền tới, Hà Tố Nghi dần dần tỉnh táo lại, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Là anh ấy! Đúng là anh ấy đã đến rồi!
Người hùng của cô, trong thời khắc nguy hiểm nhất, anh đã đến bên cô, vì cô mà gánh vác cả bầu trời!
Thấy cô đã tỉnh, Diệp Phùng liền nhanh chóng tháo chiếc mặt nạ phòng độc mình đang đeo xuống, sau đó đeo lên mặt Hà Tố Nghi. Làn khói đặc cuồn cuộn đột ngột đập vào mặt khiến anh không khỏi nín thở. Nhìn sang bên kia, ngọn lửa đã lan xuống tầng ba, Diệp Phùng nghiến răng, bế Hà Tố Nghi lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Ngay lúc anh sắp chạy tới cầu thang, đột nhiên, lại một tiếng nổ nữa vang lên. Đồng tử Diệp Phùng bỗng co rụt lại, cơ thể theo phản xạ né qua một bên. Đúng lúc này, trên trần xuất hiện những vết nứt, trần nhà rơi xuống ngay chỗ Diệp Phùng vừa đứng, lối đi duy nhất để xuống dưới tầng đã bị bịt kín!
“Chết tiệt!”
Diệp Phùng nhìn bốn phía xung quanh, thế lửa càng lúc càng lớn, nếu như cứ tiếp tục chần chờ, cho dù không bị lửa đốt chết thì cũng sẽ sặc khói mà chết. Anh đảo mắt quan sát, phát hiện cách đó không xa là một cánh cửa kính sát đất. Diệp Phùng ôm chặt lấy Hà Tố Nghi, nở một nụ cười dịu dàng với cô: “Tố Nghỉ, nhắm mắt lại, ôm chặt anh!”
Nói xong, Diệp Phùng lao mạnh về phía tấm kính thủy tinh. Ở bên ngoài, có rất nhiều người tụ tập, họ đều lo lắng nhìn về phía khu trung tâm thương mại đang bị ngọn lửa cắn nuốt. Đột nhiên, một tiếng vỡ loảng xoảng”
vang lên, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người xung quanh, hai bóng người xông ra làm vỡ cửa kính trên tầng ba, rồi cùng nhau rơi xuống!
Dưới ánh mắt chăm chú của hàng trăm con người, Diệp Phùng đang rơi giữa không trung, đột nhiên xoay người lại, hướng lưng mình xuống dưới, rơi thật mạnh xuống đất!
“Không ổn rồi! Cứu người! Mau cứu người đi Đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy hét †o một tiếng, những người lính cứu hỏa nhanh chóng chạy tới. Bọn họ định nhấc Hà Tố Nghi ra khỏi người Diệp Phùng trước, nhưng ai ngờ †ay của anh giống như là chiếc kìm sắt vậy, vẫn luôn bảo vệ cô ở trong lòng.
Mấy người vô cùng cố găng mới có thể đẩy được cánh tay của Diệp Phùng ra. Ngay lúc này, Hà Tố Nghỉ đột ngột tháo chiếc mặt nạ phòng độc ra, nhìn Diệp Phùng đang hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, ngay lập tức khóc lớn: “Diệp Phùng! Diệp Phùng!
Anh mau tỉnh lại đi! Anh đừng làm em sợ mài!”
Thi Nguyệt cũng chạy tới, bò lên trên người anh, bật khóc: “Ba ơi ba, ba tỉnh lại đi!
Sau này con sẽ nghe lời ba, cũng sẽ không đòi ăn kèm ly nữa! Ba tỉnh lại đi ba ơi Hà Tố Nghi ôm chầm lấy Thi Nguyệt, bất lực đánh vào người anh: “Diệp Phùng, anh đúng là tên khốn nạn! Không phải anh đã nói là sẽ chăm sóc mẹ con em cả đời hay sao, tại sao anh lại nói mà không giữ lời cơ chứ! Anh đã biến mất năm năm khỏi cuộc đời của em rồi, không lẽ anh còn muốn biến mất suốt quãng đời còn lại hay sao?”
Lúc này, nhân viên y tế cũng vội vàng chạy tới, nhìn sơ qua tình hình, lập tức nói: “Tôi qua chỗ xe cứu thương lấy thiết bị cứu hộ, cô làm hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân trước đi!”
“Đúng đúng! Hô hấp nhân tạo!” Hà Tố Nghỉ chợt bừng tỉnh, không hề bận tâm đến những vết bẩn trên mặt Diệp Phùng mà cúi đầu, miệng đối miệng hôn xuống.
Sau mấy lần thổi khí, đột nhiên Diệp Phùng ho dữ dội, sau đó từ từ mở mắt.
“Anh… Anh không sao rồi!” Hà Tố Nghi mừng rỡ như điên.
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Phùng: “Chỉ cần em không có việc gì thì đương nhiên là anh sẽ không saol”
“Hu hu! Anh đúng là đồ khốn nạn! Anh làm em sợ muốn chết!” Hà Tố Nghi ôm chầm lấy Diệp Phùng, khóc nức nở nghẹn ngào.
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy kính nể Diệp Phùng, thậm chí, còn có không ít các cô gái nhìn anh với ánh mắt sùng bái, một người đàn ông mà có thể hi sinh bản thân vì vợ, thật là đáng khâm phục!
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên đột nhiên nổi điên hét lớn: “Con của tôi! Con của tôi đâu!”