Chương 105: Khởi binh!
Người đến không phải ai khác mà chính là học trò của Diệp Phùng, bảy vị chiến thần trấn giữ biên ải Thiên Triều!
“Tại sao tất cả các anh đều tới đây?”
Thiết Chinh Nhạc kính cẩn trả lời: “Bảy người chúng tôi đến thủ đô để báo cáo công việc, đúng lúc nghe nói thầy đang giảng dạy ở học viện Đông Phương nên đã hẹn nhau đi tới thăm thầy!”
“Ha ha… Các anh đến thật đúng lúc…”
“Cậu… Cậu dám làm tay tôi bị thương?”
Lúc này, một giọng nói đầy tức giận vang lên, chỉ thấy trên mặt gã đại sứ bị đánh thủng †ay tràn đầy dữ tợ : “Cậu làm vậy là đang kích động tranh chấp ngoại giao giữa hai nước!”
“Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt!”
“Tranh chấp ngoại giao?”
Thiết Chinh Nhạc khinh thường “hừ một tiếng: “Bảo vệ, kiểm tra xem vị đại sứ này là người của nước nào!”
Chẳng bao lâu sau, bảo vệ báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, ông ta là đại sứ nước Minh!”
“Nước Minh? Cách khu vực phòng thủ phía Bắc của tôi không xa à.
Thiết Chinh Nhạc cười gẵn: “Báo cho tất cả mọi người ở biên cương phía Bắc là cho quân đến biên cương nước Minh để diễn tập, sử dụng toàn bộ súng thật và đạn thật, nếu có Sơ ý gây thương tích thì xin nước láng giềng hiểu cho”
Sắc mặt của đại sứ nước Minh lập tức tái đi!
Uy hiếp!
Uy hiếp một cách trắng trợn!
Diễn tập bằng đạn thật? Cậu muốn oanh †ạc quốc gia của chúng tôi đó ư!
Hiểu bà nội cậu!
Khi sáu vị chiến thần còn lại nghe Thiết Chinh Nhạc nói như thế, tất cả đều cười khà: “Mấy thằng oắt con ở phương Nam chúng tôi cũng đang rảnh rỗi, đành kéo chúng tới biên cương nước Đức đi dạo vậy!”
“Khà khà… Vậy tôi sẽ tới nước Ấn!”
Những câu nói nhẹ nhàng của các vị chiến thần lập tức khiến các đại sứ đều thay đổi sắc mặt!
Tất cả họ đều là những quân lính tinh nhuệ và thiện chiến nhất của Thiên Triều!
Nếu thật sự tới mức đó, nhìn lại thì thấy cũng do bên đại sứ gây mâu thuẫn trước!
Những gã đại sứ này ai ai cũng cực kỳ khôn khéo, khi thấy tình hình vượt quá tâm kiểm soát của mình, họ vội vàng đổi giọng: “Xin lỗi thầy Diệp, do chúng tôi có lỗi trước.
Với tư cách là một người thầy, lời thây dạy dỗ không hề sail”
“Thầy Diệp mới thật sự là một người thầy tận tâm. Chúng tôi đã sống trên đất của các cậu thì đương nhiên phải tuân theo quy tắc của các cậu!”
“Xin lỗi! Ngay lập tức xin lỗi thầy Diệp, xin lỗi các bạn học của lớp 12/9!”
Trước mệnh lệnh đầy quát tháo của đại sứ nước mình, đám du học sinh không còn phách lối nữa, tất cả đều cúi đầu như gà trống bại trận.
Nếu không có chỗ dựa từ đại sứ quán thì đám du học sinh bọn họ chẳng là gì cả!
Diệp Phùng đẩy mọi người dạt qua hai bên, sau đó bước tới trước mặt gã đại sứ nước.
Minh rêu rao ngay từ lúc đầu. Anh nhìn xuống gã, thản nhiên lên tiếng: “Bây giờ có cần tôi quỳ xuống xin lỗi nữa không?”
Sắc mặt của đại sứ xanh lét, cuối cùng gã cúi đầu: “Không… Không cần!”
“Là lỗi của chúng tôi!”
Diệp Phùng gật đầu: “Biết lỗi biết sửa, không gì tốt hơn thết”
“Thiên Triều chúng tôi có một câu ngạn ngữ là rồng cũng khó thăng rắn địa phương.
Nếu các ông đã đến đất nước của chúng tôi thì nên ngoan ngoãn cụp đuôi làm người!”
“Hơn nữa các ông vẫn chưa được tính là rồng, mà chúng tôi cũng không chỉ là rắn!”
Sau đó anh quay đầu lại, đám du học sinh lập tức sợ run người.
“Nếu các cô cậu khiêm tốn học hỏi, chúng tôi sẽ rất hoan nghênh. Còn nếu vẫn dám ỷ thế hiếp người thì cô cậu đến đây như thế nào, tôi sẽ không ngần ngại làm cô cậu cút về nước.
như thế ấy!”
Giọng anh vang dội tới mức không một ai dám bác bẻ lại!
Cuối cùng thì trò hề này cũng kết thúc bằng lời xin lỗi của toàn thể du học sinh và sự rời đi đầy ỉu xìu của đại sứ quán.
Lúc này, toàn bộ học sinh lớp 12/9 đều nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt như được nhìn thấy thần tượng, trên mặt đầy ngôi sao nhỏ.
“Thầy Diệp ngầu quá đi!”
“Thầy Diệp, thầy có ngại thêm một cô vợ không? Nếu ngại thì bồ nhí cũng được ạI Diệp Phùng sâm mặt lại, anh lập tức nghiêm mặt: “Nói vớ vẩn gì đó! Mau về lớp cho tôi dạy!”
“Tôi nói cho các cô các cậu biết, nếu không hoàn thành mười bài kiểm tra toán và ba bài nghe tiếng Anh thì không ai được phép về nhà!”
Bọn học sinh đồng thanh kêu rên, sau đó i về lớp. Thầy chủ nhiệm kính “Thầy đã đến thăm thì thầy hãy tới văn phòng của tôi nếu học sinh của thầy tâm sự với họ đi!”
“Tôi sẽ lên lớp thay thầy ngày hôm nay!”
Hiệu trưởng đã thông báo là không nên đắc tội Diệp Phùng. Lúc trước thầy chủ nhiệm cũng không quan tâm, chỉ nghĩ Diệp Phùng có quan hệ với ai đó thôi, nhưng hôm nay thấy thì không phải người có quan hệ bình thường, rõ ràng là một pho tượng Phật!
Có Diệp Phùng trấn giữ học viện Đông Phương thì ai dám động chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ cung kính của thầy chủ nhiệm, Diệp Phùng cười gượng nhưng cũng không từ chối.
Đoàn người đi tới văn phòng, Diệp Phùng ngồi ở ghế chủ tọa, bảy vị chiến thân như một đám học sinh tiểu học, kính cẩn kể cho thầy giáo nghe về thành tích của mình trong thời gian qua.
Sau khi nghe xong, Diệp Phùng đang định khen họ vài câu thì bỗng có một âm thanh nhỏ vang lên, anh cầm điện thoại lên xem thì thấy là Hà Tố Nghỉ gửi tin nhắn Zalo cho anh.
Diệp Phùng khẽ cong môi, tại sao Hà Tố Nghỉ lại đột nhiên gửi tin nhắn Zalo cho anh vào giờ này?
Diệp Phùng bèn mở xem tin nhắn, nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đời Đây là một đoạn video rất ngắn, ở một nơi không biết tên, Hà Tố Nghi bị trói trên ghế, mắt và miệng đều bị bịt lại, cô chỉ có thể phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, nhưng gương mặt đầy kinh hoàng và nhếch nhác cho thấy cô đang rất sợ hãi.
Thi Nguyệt thì năm dưới chân Hà Tố Nghĩ, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết!
Lúc này, một người đàn ông bước tới bên cạnh Hà Tố Nghi, đưa tay ra xoa nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, giọng gã khàn khàn, cười vô cùng gian xảo. Khi tay gã trượt xuống dưới cổ Hà Tố Nghị, video đột ngột dừng lại!
Vù! Một luồng rét lạnh lập tức bao phủ cả văn phòng!
Bảy vị chiến thần đứng phắt dậy, mặt mũi đầy nghỉ hoặc.
Có chuyện gì vậy thầy?
Reng reng!
Chuông điện thoại vang lên, Diệp Phùng vừa nhấn nghe, một giọng nói lạnh lùng phát ra: “Diệp Phùng, xem video tao gửi chưa?”
Đồng tử của Diệp Phùng co rút mạnh!
Tại sao giọng nói này lại nghe quen thế nhỉ?
Khoan đãi Đây là…
“Mày là Từ Thành?”
Đêm ấy để cứu Hoắc Thùy Dung, anh đã có xích mích với ông chủ quán bar, người đó chính là Từ Thành!
“Chao ôi, mày vẫn nhận ra giọng tao được àm Đầu dây bên kia, Từ Thành cười gẫn: “Thằng oắt, sau đêm hôm đó, tao nhớ mày chết đi được!”
“Bố mày sống lâu vậy rồi mà mới chịu thiệt thời lớn như vậy đó!”
“Đừng nói nhảm! Mày muốn làm gĩ?”
“Muốn cứu vợ con của mày, tao cho mày một tiếng đồng hồ để tới nhà máy phân hóa học bỏ hoang trên đường Đông Xuyên Tây, ngoại ô phía naml”
“Tới một mình!”
“Nhớ cho kỹ, mày chỉ có một tiếng đồng hồ. Nếu đến muộn, các anh em của tao không dám chắc sẽ làm gì khi đối mặt với một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế đâu nha..”
Điện thoại cúp máy, Diệp Phùng ngồi bất động trên ghế.
Một luồng sát ý tỏa ra từ trên người anh, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống mấy độ, trong đôi mắt sâu thẳm của Diệp Phùng như có một ngọn lửa địa ngục bùng cháy!
Bảy vị chiến thần không nói không rằng, mặc dù họ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần có lệnh từ thầy Diệp, dù chết họ cũng sẽ không nói nửa chữ không!
Hồi lâu sau, Diệp Phùng nhẹ nhàng thốt lên hai chữ: “Khởi binh!”
Một tia khát máu hiện lên trên mặt bảy vị chiến thần, họ quỳ một chân xuống: “Học trò tuân lệnh!”