Chương 299
“Băng đảng Lang?!”
Con ngươi của Phương Thái Châu đột nhiên co rụt lại, tuy bọn họ là thế lực từ cổ xưa, nhưng lại không phải kẻ đóng cửa xa rời thế tục, có thể nói là đối với chuyện trên đời, không phải quá hiểu biết, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ các thế lực cổ xưa khác từ ngàn năm truyền lại!
Rõ ràng, tổ chức giết người hàng đầu thế giới, cũng giống như nhà họ Phương, băng đảng Lang là thế lực đã truyền đời không dưới một ngàn năm, được xếp vào trong danh sách này.
“Nhà giải phẫu học Vu Thiện, tính tình tàn nhẫn, giỏi việc mổ xẻ, ưu tú hơn người! Trong Cửu Long ở băng đảng Lang, hắn ta xếp thứ năm!”
Ánh mắt của Phương Thái Châu rốt cuộc cũng chú ý vào câu chuyện, nhìn về phía Diệp Phùng: “Không thể ngờ, thế mà anh lại mời được hắn, hẳn là phải trả giá không ít, đúng không?”
“Trả giá? Thật sự là không có!”
Diệp Phùng bất đắc dĩ nhún vai lắc đầu: “Tôi thật sự không muốn, nhưng Lang đại ca của Băng đảng Lang đã giao bọn họ cho tôi, anh nghĩ tôi phải làm sao đây?”
Sau khi Diệp Phùng rời khỏi Xóm Lang, anh cảm nhận được có vài luồng khí mạnh mẽ đi phía sau mình, quả nhiên, đúng là Lang đại ca đã phái vài kẻ giết người hàng đầu đi theo anh!
“Hừ! Đúng là không sợ cắn phải lưỡi!”
Đối với lời kể của Diệp Phùng, Phương Thái Châu hoàn toàn không tin: “Lang Tước trong Băng đảng Lang, đại diện của Băng đảng Lang, thậm chí là kẻ có sức mạnh điên cuồng nhất trong thế giới sát thủ, lại dễ dàng mời mọc như thế sao?”
“Nhưng mà, chỉ dựa vào mỗi Vu Thiện, thật khó để bảo toàn mạng sống cho anh!”
“Nhiều lời nhảm nhí quá!”
Giọng nói khàn khàn của Vu Thiện vang lên, mí mắt hơi xếch lên, con mắt anh ta không hiện lên chút cảm xúc gì, anh ta nhìn Phương Thái Châu bằng ánh mắt vô cảm: “Da của anh, tôi rất thích, tôi nghĩ, đây nhất định là một món hàng tốt để làm nên tác phẩm nghệ thuật!”
“Xăng bậy!” Phương Thái Châu giận tím mặt, anh ta thân phận cao quý, cho dù là ở gác để kiếm nhà họ Phương, không có ai dám nói chuyện như vậy với anh ta, vì vậy anh ta sao có thể chịu được lời nói khiếm nhã của Vu Thiện?
“Một con chuột chỉ biết rình mò trong bóng tối có gì mà kiêu ngạo!”
“Nhà giải phẫu học hả? Chà! Anh nghĩ rằng tôi và anh sau khi học Mười Chín Chiêu Kiếm Tinh Võ, là ngồi không hay sao?!”
“Thằng Bảy thằng Tám, xông lên! Thịt hắn đi, báo thù cho thẳng Chín!”
“Vâng!”
Hai bóng người một trước một sau, cầm kiếm xông lên!
Hì hì!
Bất ngờ lúc đó, một tia máu xuất hiện, hai bóng người đồng loạt dừng lại, thằng Bảy cúi đầu thấy mũi kiếm đâm vào ngực mình, đang định quay đầu thì mắt đã thấy cảnh tượng này, không thể tin: “Tại… tại sao chứ?”
Giờ phút này thằng Tám cũng vô cùng hoảng sợ, nháy mắt môi mắt đều trắng bệch: “Tôi. tôi không biết, tôi không biết!”
Rột!
Trường kiếm trong tay đột nhiên được rút ra, sau đó vung lên một đường, thằng Bảy ngã nhào xuống mặt đất, chiêu kiếm thứ bảy trong Tinh Võ được sử dụng, đầu đứt lìa!
“Thằng khốn! Mày đang làm cái quái gì vậy!”
Sắc mặt Phương Thái Châu xanh mét, ánh mắt tức giận nhìn thằng Tám: “Mày… Mày có biết mày đang làm cái gì không hả?”
“Người mà mày giết chính là anh trai mày đó!”
“Không! Không phải tôi làm đâu!”
Cả người thẳng Tám run lẩy bẩy, con mắt lộ rõ sự sợ hãi: “Là thanh kiếm, thanh kiếm tự nó cử động!”
“Cái gì?!”
Đột nhiên ánh mắt của Phương Thái Châu ngừng lại, con mắt tinh tường thấy thanh kiếm của thằng Tám không biết từ khi nào lại có mấy dải lụa trắng quấn vào, trông giống như một con rối gỗ, điều khiển thanh kiếm!
Nhìn đến cuối dải lụa trắng, trong màn đêm xuất hiện một người đàn ông gầy gò, đang chậm rãi bước ra, đôi tay mảnh khảnh giống như đang điều khiển cái gì đó trong không khí.
Thấy rõ ánh mắt Phương Thái Châu nhìn về phía mình, người đàn ông gầy gò nhếch miệng nói: “Ái chà chà, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy, thật là không thú vị gì hết!” “Con rối này chơi không vui, vậy đổi con rối khác đi!”
Trong lòng Phương Thái Hòa đột nhiên sợ hãi, anh ta vội vàng hét lớn với thằng Tám: “Nhanh lên! Nhanh cởi hết quần áo lên người mày ra! Nhanh lên!”
“Gì cơ?”
Thằng Tám ngẩn người, không hiểu ý tứ trong lời nói của Phương Thái Hòa, đột nhiên thấy hai tay của người đàn ông gầy gò siết chặt lại!
Bụp!
Trước con mắt kinh hãi của mọi người, thân mình của thằng Tám bị cắt một đường rất ngọt, một cơn gió thổi qua, liền rơi xuống đất!
Vốn dĩ Sở Bách đứng yên một chỗ, dùng mấy dải lụa trắng đan lại theo đường dọc ngang, máu rỉ ra, hành động này dường như đã nói thay những chuyện vừa xảy ra, tất cả đều không phải là ảo giá!
c Ọe!
Nhìn thấy cảnh tượng ghê sợ này, những người có thần kinh yếu, đều nôn ói, ngay cả kẻ giết người không gớm tay như Thiên Lang, khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch!
Đây, đây chính là thực lực của kẻ giết người đã được truyền lại từ ngàn năm qua sao?
Người đàn ông gầy gò làm ra vẻ không có gì, hắn ta chậm rãi lại gần Diệp Phùng, nhìn gương mặt đang tái mét của Phương Thái Châu, hắn ta hơi cúi người nói: “Cảm ơn anh đã xem tôi biểu diễn!”
“Tôi tự giới thiệu nhé!” Nói xong, người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, nở nụ cười xấu xa: “Tôi là Cửu Long Tước!”
“Thợ làm rối gỗ, Sở Bách!”
“Lại là một tên trong Cửu Lang ở băng đảng Lang!”
Phương Thái Châu nghiến chặt răng, trở nên ngây dại, mồ hôi trán đã túa ra âm ầm Kẻ giết người là đao phủ ẩn nấp trong đêm tối, đặc biệt khó đối phó, mà Cửu Lang Tước được cói là kẻ mạnh nhất, tự gọi là Thần Chết!
Thợ làm rối gỗ Sở Bách, giỏi điều khiển người như con rối, dùng sợi tơ mỏng nhưng vô cùng cứng cáp, giết người như vô hình!
Cửu Lang Tước, Sở Bách xếp thứ Bảy!
“Một nhà giải phẫu học, một thợ làm rối gỗ, rốt cuộc Diệp Phùng có năng lực gì, sao có thể khiến cho hai trong Cửu Lang Tước bán mạng vì anh?”
Ánh mắt của Phương Thái Châu trở nên nghiêm túc, lúc mới xuất hiện Vu Thiện còn không sợ gì, nhưng khi Sở Bách xuất hiện, anh ta cũng trở nên luống cuống, đối phó với đám Thần Chết Nấp Đêm này, thêm một người, không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai…
“Chẳng lẽ cứ như vậy mà rút đi sao?”
“Không được!”
“Mười chín chiêu kiếm Tinh Võ lần đầu ra mặt, nếu như bị đánh đến mức bỏ chạy, nhất định sẽ trở thành trò cười cho mọi người!”
“Hơn nữa đã có ba người chết, nếu không đánh lại, thì danh tiếng Mười chín chiêu kiếm Tinh Võ kia sẽ mất hết!”
Nghĩ như vậy, ánh mắt Phương Thái Châu trở nên kiên định, anh ta đột nhiên hét lớn: “Mọi người, chúng ta cùng xông lên!”
“Xông lên phía trước mặt mọi người, không kể sống chết!”