Chương 139
Sau khi nghe Tam Hoàng nói xong, khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên, mở miệng nói: “Quản lý Lưu, ghi âm lại những lời hắn ta nói lại cho tôi!”
Lưu Đại Hung lấy điện thoại di động ra, ghi âm lại toàn bộ lời nói của Tam Hoàng, có thứ này, một khi Tam Hoàng còn dám gây ra chuyện gì, đoạn ghi âm này hoàn toàn có thể làm bằng chứng chứng minh tập đoàn Diệp thị bị hãm hại!
“Anh trai à… những gì tôi biết tôi đều nói cả rồi, anh có thể thả tôi ra được chưa?”
Tam Hoàng cẩn thận hỏi.
Diệp Phùng gật đầu: “Anh em của tao bị mày đánh vỡ đầu, mày quên nhanh như vậy à?”
“Em bồi thường! Muốn bao nhiêu tiền anh cứ nói!” Tam Hoàng bây giờ vô cùng hối hận, lúc đầu nhìn thấy tiền là sáng mắt, bây giờ thì tốt rồi, thỉnh thần dễ dàng tiễn thần khó, trong lòng không khỏi hận Diệp Thiên Linh đến nỗi chỉ cần nghĩ đến liền ngứa răng!
Đây là thứ rác rưởi vô dụng trong miệng của mày à?
Ông đây với mày không có ân oán cũng không có thù hận, ngươi tại sao lại làm ông trở thành kẻ ngu ngốc?
Mà lúc này, khóe miệng Diệp Phùng nở một nụ cười quỷ dị. “Ha ha, nhắc đến tiền nhiều dễ gây mất lòng, để lại một cánh tay cũng đã đủ chân thành rồi!”
Tam Hoàng cả kinh, yêu cầu này, cảnh tượng này, dường như đã từng diễn ra rồi.
“Anh à, làm việc gì cũng phải chừa lại một con đường sống, ngày sau gặp lại cũng dễ chịu, yêu cầu này của anh có phải là hơi quá đáng không?”
“Quá đáng? Lúc trước mày làm gì với tao, bây giờ tao làm với mày như thế, cho nên, quá đáng chỗ nào?”
“Mày!”
Trong mắt Tam Hoàng bắt đầu trầm xuống, giọng nói không khỏi lạnh xuống: “Người anh em à, nhìn thân thủ của cậu như vậy, nói vậy cậu hẳn là người vô danh nhỉ?”
“Đều là người trong xã hội, vậy chắc là cậu từng nghe đến cái tên Lầu Từ Đức nhỉ?”
“Tôi là người của cô Sở ở Lầu Từ Đức, nếu như cậu đối xử với tôi như vậy, Lầu Từ Đức nhất định sẽ không buông tha cho cậu!”
Tam Hoàng thấy mềm mại không được lập tức thay đổi sắc mặt, hung ác uy hiếp!
Diệp Phùng đột nhiên nheo mắt lại: “Lầu Từ Đức? Sở yêu tinh?”
Cầm mạng của tất cả người trên thế giới trong tay, Lầu Từ Đức đầy uy áp trong thiên hạ!
Lầu Từ Đức được mệnh danh là tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ, mỹ nữ trên lầu nhiều như mây, hấp dẫn vô số quý tộc, nhà giàu trong ngoài nước phải quỳ gối dưới gốc cây lựu này!
Đặc biệt là chủ nhân của Lầu Từ Đức, sắc đẹp vô song, đẹp đẽ động lòng người, tên gọi Sở Kiều Thanh, vang dội khắp giang nam đất bắc, người xưng, Sở yêu tinh!
Mà Sở Kiều Thanh này, nghe đồn người cũng giống tên, nghe nói là lớn lên khuynh quốc khuynh thành, bất kể là đàn ông gặp qua cô, không một ai không bị dung nhan hại nước hại dân kia hấp dẫn.
Người ta nói rằng đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục thế giới bằng cách chinh phục đàn ông, mà Sở Kiều Thanh là người phụ nữ có thể chinh phục bất kỳ người đàn ông nào! Cộc cộc cộc…
Đột nhiên vang lên một tiếng giày cao gót giòn vang trong không gian yên tĩnh phá lệ vang dội, mọi người không hẹn mà nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Cuối hành lang, thứ đập vào mắt đầu tiên là một đôi giày cao gót màu đỏ tía, ôm trọn đôi bàn chân ngọc thon gọn.
Ngẩng đầu, một đôi chân trắng nõn hoàn mỹ, giống như kiệt tác đáng tự hào nhất của tạo hóa, hoàn mỹ đến nghẹt thở, một chiếc váy hoa oải hương bao lấy thân thể tinh xảo mềm mại, một đôi mắt như hồ ly, giống như hắc bạch vô thường của âm phủ, trong nháy mắt, câu mất hồn phách người khác.
Mái tóc cuộn sóng, bờ môi hồng hào, một cái cau mày, một nụ cười không lúc nào không làm xôn xao nội tiết tố đàn ông.
“Là ai đang kêu tên tôi đấy?” “Sở Sở Sở… Cô Sở?”
Tam Hoàng trực tiếp trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không thể nghĩ được rằng Sở Kiều Thanh thực sự xuất hiện ở đây, mặc dù thanh danh Tam Hoàng của hắn cũng có một ít danh tiếng nhưng Sở Kiều Thanh là ai? Lầu Từ Đức do chính tay cô xây dựng, thể lực vươn ra cả nước, thế lực thuộc về dạng hạng một, mà thân là chủ nhân của Lầu Từ Đức, thân phận của Sở Kiều Thanh chắc chắn không phải thứ mà hắn có thể mời đượ!
c Sở Kiều Thanh đi tới đối diện Diệp ng, sau khi ng yên, cúi đầu khẽ liếc nhìn Tam Hoàng: “Tôi vừa rồi nghe cậu nói, cậu là người của tôi?”
“Nhưng mà tôi, tôi tại sao chưa từng gặp cậu thế?” Đôi môi thơm khẽ hé mở, giữa những dòng chữ bùng lên cơn say quyến rũ.
“Cô Sở, tôi… Tôi người đi chung với anh Tân, cho nên… cũng coi như là người của Lầu Từ Đức!”
Không say mê trong sự quyến rũ của Sở Kiều Thanh, Tam Hoàng cẩn thận đánh giá biểu tình của Sở Kiều Thanh với mồ hôi đầy mặt, rốt cuộc, bản năng hắn có cảm giác bị áp chế bởi người phụ nữ xinh đẹp như một con quỷ này.
“Cậu Tần à?”
“Cậu ta đúng thật là đã cùng đi tôi một thời gian, theo nguyên tắc này, cậu đúng là coi như người ở Lầu Từ Đức…”
Sở Kiều Thanh gật gật đầu, trong lòng Tam Hoàng vừa mới có chút vui mừng, hai mắt Sở Kiều Thanh hơi híp lại, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tuy nhiên,nếu thật là người Lầu Từ Đức của tôi, chẳng lẽ ngay cả quy củ của Lầu Từ Đức cũng không biết.”
Giọng nói Sở Kiều Thanh không hề dao động, nhưng khi truyền đến bên tai cứ như có sét đánh, sắc mặt lập tức tái nhợt, lập tức quỳ mạnh trên mặt đất: “Cô Sở, tôi sai rồi! Tôi là nhất thời bị mỡ heo làm mù mắt làm chuyện sai lâm, cô Sở, xin hãy tha cho tôi lần này! “
Sở Kiều Thanh ngẩng đầu cười với Diệp Phùng, trong nháy mắt giống như hoa nở rộ, Lưu Đại Hung ở một bên sửng sốt, nhìn thẳng Sở Kiều Thanh không chớp mắt.
Nội tâm Diệp Phùng thở dài, quả nhiên là Sở yêu tinh, so với năm năm trước càng làm cho người ta mất khống chế hơn!
“Quy định của tôi ở Lầu Từ Đức, phàm là người Lầu Từ Đức, tuyệt đối không bởi vì tiền tài làm mờ mắt mà làm ra chuyện vu hãm người khác, đổi trắng thay đen.
Nếu đã phạm sai lầm, đương nhiên sẽ bị trừng phạt!”
“Anh này, anh nói nên giải quyết như thế nào đây?”
“Biết sai có thể sửa, cũng không phải chuyện lớn lao gì, một cánh tay, vậy là đủ rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Tam Hoàng nháy mắt trắng bệch, cả người ngồi sụp xuống đất!
“Anh đã hiểu chưa?”
Sở Kiều Thanh nhẹ giọng nói, sau đó bên cạnh có hai người đứng ra, trực tiếp kéo cánh tay Tam Hoàng lên lôi hắn đi ra ngoài, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, Sở Kiều Thanh đột nhiên nhoẻn miệng cười với Diệp Phùng, nhào vào lòng Diệp Phùng, làm nũng một tiếng như đú bé ngây ngô nhất: “Thây, em nhớ thầy nhiều lắm…”