Chương 320 Anh mất đi cơ hội tốt nhất!
Mùi hôi thối lên men nhanh chóng tỏa ra, thậm chí ngay cả mấy thứ dơ bẩn trên da cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!
Vốn dĩ khách khứa xung quanh còn tỏ mò xúm lại, tức khắc giải tán. “Đây là mùi gì vậy, ghê tởm chết mất!”
“Đại tràng lợn? Không phải là Tập đoàn Thiên Ngân muốn lấy mấy thứ này đi chiêu đãi Karen đấy chứ? “Lần này Hà Tổ Nghi tạch rồi! Dám lấy thứ này ra ghê tom Karen, chẳng lẽ cô ta không biết, với sức ảnh hưởng trong ngành của James Karen, đừng nói Tập đoàn Thiên Ngân đầu tư mấy tỷ thành lập một con đường tiêu thu châu báu, cho dù dùng đến mấy trăm trăm triệu, chỉ cần James nói một câu, ai cũng không dám hợp tác gì với cô ta nữa!”
Đã vậy James Karen chưa hiểu chuyện gì xảy ra còn người ngừi một chút, hiếu kỳ hỏi: “Sao lại khó ngửi thế? Chẳng lẽ đây cũng là mỹ thực giống đậu hủ thúi sao?
Nghe thấy mọi người châm chọc, vui sướng khi người gặp họa, mặt mũi Hà Tổ Nghệ trắng bệch, không thể tin được nhìn Tạ Hiển: “Ta… bếp trường Ta, sao anh lại làm như vậy?”
“Vi sao ư? Cô cho rằng, toàn bộ thành phố đều không mấy ai biết được sở thích của James Karen mà chỉ bằng vòng bạn bè hẹp hòi kia của cô là có thể nghe ngóng dễ như trở bàn tay như vậy được sao?”
Đào Hồng Nghi chậm rãi đi tới, trên mặt đầy vẻ châm chọc. “Là… Là cô?”
Hà Tổ Nghi bừng tinh! “Đương nhiên là tôi! Nếu không phải tôi thà tin tức ra, liệu cô có đi mời đầu bếp của tôi về không? Nếu không phải tôi sắp xếp tốt từ trước, cô thật sự cho rằng, chỉ bằng chút lợi ích nho nhỏ cô đưa ra mà có thể khiến đầu bếp của nhà hàng Hải Thiên phục vụ cho cô sao?”
“Hà Tổ Nghi, đấu với tôi! Cô vẫn còn quá non!”
“Đấu bếp Tạ, tôi tin tưởng anh như vậy, sao thể làm thể với tôi!”
Trên mặt Tạ Hiển không những không xuất hiện chút áy này nào ngược lại còn cực kỳ thàn nhiên nói: Tổng giám đốc Hà nói lời này là sai rối, chủ của tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ là cô!”
Đào Hồng Nghi che mũi, đi tới gần Hà Tổ Nghi, đắc ý nói: “Cô Hà, còn chở gì nữa vậy, James Karen đang đợi đồ ăn cô tỉ mi chuẩn bị cho ông ấy kia!”
Hà Tố Nghi gục đầu xuống, mặt đầy tro tàn, mặc kệ có đem đồ ăn trên bàn bưng lên hay không, Tập đoàn Tố Nghi đã định sẵn là thất bại rồi!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Món Phật Nhảy Tường của đầu bếp Bành rất tuyệt, nhưng nếu so với sự chuẩn bị của Tập đoàn Thiên Ngân chúng tôi, chẳng qua chỉ là ánh trăng với ánh đèn chói lóa, căn bàn là không đáng nhắc tới!”
Sau câu đó, mọi người không khỏi ngạc nhiên, Đào Hồng Nghi lại càng khoa trương nhìn anh một cái, khinh thường cười nói: “Anh Diệp, lúc này rồi anh lấy đầu ra tự tin để mà nói ra câu đó?”
“Toàn bộ thành phố, đầu bếp nổi tiếng nhất đều là người của Nhà hàng Hài Thiên và Nhà hàng Jufukurou, hiện giờ, hai người bọn họ cùng ở cho này, anh lấy gì để đấu với tôi?”
“Bằng đại tràng lon sắp lên men trên bàn này sao?
Sắc mặt Diệp Phùng bình tĩnh gạt rớt miềng đại tràng xuống, lạnh nhạt mờ miệng: “Đầu bếp Tập đoàn Thiên Ngân mời không phải là đầu bếp của Nhà hàng Hài Thiên, vì tỏ thành ý với đổi khách quý, Tổng giám đốc Hà đã tự mình ra mặt, cố ý mời Lão Đầu Bếp tới, đích thân xuống bếp vì đại sư James Karen!”
Lời vừa dứt, không gian lập tức trở lên yên ắng, sau đó tuôn ra những tràng cười vang! “Không phải anh ta phát điên rồi chứ? Vậy mà cũng dám nói mời được Lão Đầu Bếp?”
“Lão Đầu Bếp là đầu bếp cao cấp từng làm cơm cho người quyền lực nhất nước ta, ông ấy là quốc bảo, toàn bộ đầu bếp nổi danh phương bắc nhìn thấy Lão Đầu Bếp cũng phải gọi ông ấy một tiếng thầy, chì bằng anh ta cũng xứng mời được Lão Đầu Bếp sao?”
“Không sai! Lại nói Lão Đầu Bếp đã gác đao mười năm nay rối, năm trước mẹ của một vị lãnh tụ của Thiên Triều đại thọ 80, năm lần bảy lượt mời Lão Đầu Bếp cũng không mời được, anh ta là cái thá gi?”
Nghe mọi người trào phúng, trên mặt Đào Hồng Nghi cũng lộ ra vẻ châm biếm: “Vốn tưởng rằng anh không giống người khác, nhưng hiện tại vừa gặp cũng chỉ có chút công phu khoác lác này thôi, thật khiến tôi phải lau mắt mà nhìn.”
Mà Tạ Hiền cũng châm chọc nói: “Hóa ra tổng giám đốc Hà có mặt mũi lớn như vậy, nếu có thể mời Lão Đầu Bếp, lúc trước cần gì phải hèn mọn khẩn cấu tôi ra tay như vậy nhì?”
Ảnh mắt Diệp Phùng chuyển qua nhìn anh ta: “Vốn tường rằng tay nghề đầu bếp Tạ có thể áp chế được Nhà hàng Jufukurou, không ngờ tới, chỉ bằng chút nhân phẩm có vấn để này của anh, nói đến khả năng nấu nướng, chì sợ trình độ cũng là loại thối nát mà thôi!”
“Đúng rồi, tôi sửa lại một chút cách dùng từ của anh, chúng tôi không khẩn cầu, là bố thí, bố thí cho anh một cơ hội nghênh ngang đi vào, cơ hội thể hiện trước mọi người khả năng của mình, nhưng đáng tiếc anh lại không quý trọng!”
“Anh!…”
Trong mắt Tạ Hiển hiện lên sự phẫn nộ: “Khả năng nấu nướng của tôi cao thấp thể nào, anh không có tư cách bình luận!”
“Tôi không có tư cách, vậy Lão Đầu Bếp thì sao?”
“Hừ! Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu anh có thể mời được Lão Đầu Bếp, tôi đây đứng trước mọi người xin lỗi, từ giờ trở đi, không bao giờ làm đầu bếp nữa!”
“Được!”
Miệng Diệp Phùng nở nụ cười cười, đưa điện thoại của mình cho Hà Tổ Nghi dang đứng mờ mịt, nhỏ giọng nói: “Tổ Nghi, còn chờ gì nữa, Lão Đầu Bếp đang chờ điện thoại của em đẩy!”
Hà Tổ Nghi khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Diệp Phùng! Anh đang làm gì vậy!”
“Sao em có thể quen biết Lão Đầu Bếp được? Lại còn mời ông ấy đến nữa?”
“Em không thử gọi thì sao biết được mình không mời được hà?”
Nhìn về mặt tự tin của Diệp Phùng, Hà Tổ Nghi cắn môi, hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên chút hy vọng!
Anh chưa bao giờ khiến cô phải thất vọng, lúc này đây, cô vẫn chọn tin tưởng Diệp Phùng!
Tiếp lấy điện thoại, bấm lên dãy số đã sớm hiện lên màn hình, điện thoại rung lên gọi cho người đầu dây bên kia!
Ring… ring… ring
Chuông reo ba lần, điện thoại đã được kết nối, Hà Tố Nghi thấp thom, cần thận mở miệng: “Xin hỏi, có phải là Lão Đầu Bếp không?”
Đầu dây bên kia im lặng mất một nhịp sau đó vang lên một trận cười sàng khoái “Cô Hà, tôi chờ cuộc điện thoại này của cô đến sắp ngủ gật rồi đây này!”
Giọng nói vừa vang lên, không gian lại yên ắng! Tố Nghi thấp thom, cần thận mở miệng: “Xin hỏi, có phải là Lão Đầu Bếp không?”
Đầu dây bên kia im lặng mất một nhịp sau đó vang lên một trận cười sàng khoái “Cô Hà, tôi chờ cuộc điện thoại này của cô đến sắp ngủ gật rồi đây này!”
Giọng nói vừa vang lên, không gian lại yên ắng!