Chương 259: Kỹ năng lắc xúc xắc vô cùng kinh khủng
Đầu ngón tay của Diệp Phùng gõ nhẹ lên mặt bàn, toàn trường mấy trăm người, bâu không khí lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có chút cảm xúc nào của Diệp Phùng.
Anh nghe ra số điểm trong cốc lắc của Chu Thành Tu, chẳng qua là số điểm này…
Có hơi kỳ quặc, khiến anh dù đã suy nghĩ thật lâu cũng không dám đưa ra kết luận!
Chu Thành Tu này, đúng thật là cũng có chút tài năng!
“Đế sư Diệp?”
Thời điểm Chu Thành Tu thúc giục lân thứ ba, ánh mắt của Diệp Phùng hơi cứng lại, cũng đã hạ quyết tâm, thôi kệ, đoán đại một cái vậy, anh vẫn luôn có tỉ lệ chiến thắng là một phần ba mài “Nhỏ!”
Chu Thành Tu cười, chậm rãi mở cốc lắc ra, lúc mà tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn vào điểm số trên những con xúc xắc, tất cả đều sửng sối!
Bên trong cốc lắc, hai viên xúc xắc dưới cùng nằm cạnh nhau, và viên xúc xắc cuối cùng được xếp chồng lên trên một viên xúc xắc khác, che lấp hoàn toàn số điểm của nó.
Hơn nữa, bởi vì hai viên xúc xắc dưới cùng nằm cạnh nhau nên chúng cũng có một mặt bị che, điều này khiến cho hai trong sáu mặt của một viên xúc xắc bị che kín hoàn toàn, nên chỉ có thể thấy được hai viên xúc xắc, đều là hai điểm.
Vậy nên, điểm cuối của con xúc xắc cuối cùng vô cùng quan trọng, nếu là một hai ba bốn, vậy thì chính là nhỏ, năm sáu, vậy thì chính là lớn, nếu như là hai, vậy thì lại là bộ ba đồng bộ rồi!
Khi Chu Thành Tu nhẹ nhàng lấy con xúc xắc ở phía trên ra, lúc lộ ra số điểm trên con xúc xắc, hô hấp của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng ngừng lại!
Hai! Vậy mà lại là hail Tất cả mọi người đều nhốn nháo cả lên! Có thể lắc ra bộ ba đồng bộ đã là rất giỏi rồi, vậy mà Chu Thành Tu lại có thể dùng cách này để tạo ra một bộ ba đồng bộ nữa, như thế này thì không thể được xem là rất giỏi nữa rồi, mà phải là cấp thân mới đúng!
“Tôi thua rồi Diệp Phùng cười khổ một tiếng, chẳng qua là, rất nhanh anh đã có thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, cái gọi là kỹ thuật chơi xúc xắc, cho dù kỹ xảo có giỏi đến thế nào đi chăng nữa, nhưng chung quy lại, cũng không thoát khỏi mấy chữ cờ bạc bởi xúc xắc cũng là một loại cờ bạc mài Diệp Phùng đang đánh bạc, nhưng Chu Thành Tu, chẳng lẽ hắn ta không phải cũng là đang đánh bạc sao?
Xem thử xem ai mới là người cười cuối cùng!
Một ván so thắng thua cuối cùng bắt đầu, trên mặt Chu Thành Tu cũng dần xuất hiện vẻ nghiêm túc.
Bắt đầu từ ván đầu tiên, Chu Thành Tu đã biết rằng, nếu Diệp Phùng đã dám đưa ra loại phương thức tỷ thí này, vậy thì tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, mặc dù không biết anh dùng biện pháp gì, nhưng Chu Thành Tu có thể cảm giác được, tuyệt đối không thể coi thường Diệp Phùng!
Cho dù hắn ta đã thắng ván thứ hai đi chăng nữa, nhưng hắn ta cũng không dám chắc chắn, Diệp Phùng thật sự là không có tài hay chỉ là giả vờ để ăn lớn ở ván này!
Vậy nên, để bảo đảm an toàn, ván cuối cùng này, hắn ta sẽ sử dụng kỹ nghệ cao siêu nhất của bản thân!
Cốc lắc bắt đầu chuyển động, bay múa giữa không trung, không thể không nói, Chu Thành Tu lớn lên trông vô cùng đẹp trai, đến ngay cả tư thế lắc cốc lắc, cũng oai hùng mê hoặc lòng người như vậy, nếu như bình thường, những cô gái thấy được cảnh này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị anh ta mê hoặc rồi.
Lần cuối này, Chu Thành Tu quả thật là dùng hết sức lực, lúc cốc lắc rơi xuống mặt bàn, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, trên trán Chu Thành Tu đã nhễ nhại mồ hôi!
Lúc cổ tay anh ta rời khỏi cốc lắc có chút run, sắc mặt tái nhợt, chẳng qua là, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười đầy thách thức: “Đế sư Diệp, vì để tỏ lòng thành, ván cuối cùng này, tôi mời anh mở cốc đoán điểm!”
Mọi người đều giật mình, mở cốc đoán điểm? Có ý gì?
Chẳng lẽ là nói mở cốc lắc?
Nhưng bình thường nếu là như vậy, vậy thì tất cả các điểm số, không phải đều sẽ được nhìn thấy hết hay sao?
Khi nói chuyện, Chu Thành Tu mở cốc lắc ra, trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, vung tay lên nhìn về phía Diệp Phùng: “Đế sư Diệp, thắng bại ở một ván này, mời!”
Khi tất cả mọi người nhìn thấy điểm số trong cốc lắc, cuối cùng họ cũng hiểu, Chu Thành Tu dựa vào cái gì mà có thể kiêu ngạo như vậy rồi!
Xúc xắc có sáu mặt, hai mặt trái ngược nhau, trong cốc lắc, ba viên xúc xắc sáu mặt đã không thấy bóng dáng đâu cả, chỉ còn lại một mặt xúc xắc mỏng manh.
Mặt xúc xắc úp xuống, mặt trên phủ một lớp bột mịn sau khi đã bị nghiền nát, đây rõ ràng là trực tiếp lắc vỡ toàn bộ xúc xắc theo mặt cắt ngang, hơn nữa cũng chỉ để lại một lớp mỏng trên bê mặt xúc xắc, mỗi mặt xúc xắc đều hướng xuống dưới, như vậy, dù có mở cốc lắc ra cũng không thể biết được có những điểm nào được che dấu dưới mặt bàn ấy!
Trừ phi, có người có mắt xuyên thấu, có thể nhìn xuyên qua được mặt bàn thật dày ấy để thấy được điểm ở bên trong!
Diệp Phùng ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt Chu Thành Tu, người này, đúng thật là rất giỏil Khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười chiến thắng, Chu Thành Tu cười nói: “Đế sư Diệp, kỹ thuật chơi xúc xắc, tất cả cũng chỉ là vài chữ chơi xúc xắc mà thôi, nhưng chẳng qua là, từ nhỏ, tôi đã luôn rất may mắn, chơi hơn trăm ngàn trận, cũng chưa từng thua trận nào cải”
“Vậy sao?”
Diệp Phùng cười nhạt, nói: ‘Cậu dùng tiền để cá cược, còn tôi, đó chính là mạng, trùng hợp chính là, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng thua trận nào!”
Nói rồi, ánh mắt của anh bỗng nhiên nhìn về phía trước bên phải, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “Tôi cảm thấy, nơi này hơi u ám, Thiên Lang, cậu nói thử xem, nếu chúng ta lắp một cái cửa sổ ở bên kia liệu có tốt hơn không?”
Thiên Lang cười một cách đầy u ám: “Nếu như thầy muốn, cho dù là phá hủy toàn bộ sòng bạc này, em nghĩ, cũng không ai dám có ý kiến gì đâu ạI”
Một câu nói, tất cả mọi người nhà họ Chu ngay lập tức trợn tròn mắt nhìn anhI Giọng điệu khi nói câu này của Diệp Phùng, giống như đã xem sòng bạc của nhà họ Chu như là vật trong túi mình rồi vậy!
Đáy mắt của Chu Thành Tu lóe lên vẻ lạnh lùng, chẳng qua là chỉ lướt qua mà thôi, sau đó khóe miệng khế cong lên: “Đế sư Diệp, nếu như thắng được ván này, vậy thì tôi sẽ tự tay lắp cửa sổ cho anh!”
“Được đấy!”
Diệp Phùng ha ha cười một tiếng, bỗng nhiên nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang có chút lo lắng của Hà Tố Nghỉ: “Tố Nghị, em nói thử xem, điêm này là gì nhỉ?”
Đột nhiên bị hỏi đến như vậy, Hà Tố Nghi giật mình, hơi ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Phùng: “Anh đang hỏi em à?’ Diệp Phùng gật đầu.
Hà Tố Nghi hơi mơ hồ lắc đầu: “Em… Em cũng không biất…
“Nếu đã không biết, vậy thì đoán đại đi!”
Vẻ mặt Hà Tố Nghi hiện lên vẻ rối rắm, chẳng qua là nhìn thấy ánh mắt ấm áp đang cổ vũ mình của Diệp Phùng, cô cắn răng, nói: “Nếu cả hai lần liên tiếp đều ra bộ ba đồng bộ, vậy thì ván này, chắc không thể lại ra bộ ba đồng bộ nữa đâu nhỉ?”
“Em đoán là nhỏ!”
“Vợ tôi đã nói rồi, ván này, tôi đoán là nhỏ!”
Diệp Phùng một câu đã định, xem như là tiền đặt cược cho ván này mà đưa ra quyết định!