Mục lục
Đế Sư Xuất Sơn Diệp Phùng - Thi Nguyệt truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 189

Khi màn đêm từ từ buông xuống, là Thủ đô của một quốc gia nên ở đây không thể nào thiếu được cuộc sống nhộn nhịp về đêm!

Quán bar Ck, một trong những quán bar nổi tiếng nhất nhì ở Thủ Đô. Nhìn nam nữ nườm nượp ra vào, Diệp Phùng thầm thở dài, ngày tháng thanh xuân tươi đẹp, cái tuổi đáng lẽ phải phấn đấu, vậy mà lại có nhiều người lại tình nguyện ở cái nơi loạn lạc như vậy, đúng là bi ai..

Mặc kệ thở dài cảm thán hay gì, anh đến đây cũng không phải để trách trời thương dân gì. Vừa bước vào quán bar, một tràng nhạc DJ ồn ào, tràn ngập màng nhĩ, khói trắng phun ra làm cho cả quán bar trở nên mờ mịt.

Diệp Phùng cau mày, chậm rãi liếc nhìn, đột nhiên, hai mắt sáng lên, một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đột nhiên lọt vào tầm mắt anh.

Đây là mục tiêu tối nay của anh ở đây, con trai nhà họ Từ, Từ Minh!

Chỉ thấy anh ta và một đám bạn, nâng ly cạn chén. Hơn nữa còn có bốn năm mỹ nhân ngồi bên cạnh, ai nấy đều làm bộ làm tịch, còn anh ta thì không chút trốn tránh, nhìn anh ta như vậy thì có chỗ nào có giống với dáng vẻ của người sắp đính hôn.

“Thực sự là một tên cặn bã…”

Diệp Phùng sờ cằm lẩm bẩm một mình. Lúc này, Từ Minh trả lời một cuộc điện thoại, vẻ mặt vốn dĩ vui vẻ bỗng trở nên sa sầm lại, đứng dậy đi về phía nơi vắng vẻ. Ánh mắt Diệp Phùng ngưng lại, trực giác nói với mình rằng trong cuộc gọi có cái gì đó không ổn, vậy nên anh lặng lẽ theo dõi anh ta.

Thính giác của Diệp Phùng khác với người thường, nhưng quán bar quá ồn ào, anh chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một số từ như nhà họ Khúc, yên tâm. Ngay khi anh muốn tiến đến để nghe gần hơn thì đột nhiên, Từ Minh ở trước mặt anh quay đầu lại, Diệp Phùng giật mình, bên cạnh có một cánh cửa, không chút nghĩ ngợi liền đẩy đi vào!

“Phù!”

Sau một hơi thở sâu, mắt Diệp Phùng lóe lên một tia sáng, anh lẩm bẩm nói: “Tên này có năng lực cảnh giác cao độ như vậy sao? Ha ha, càng ngày càng thú vị!”

“Xem ra ông cụ Khúc nói đúng, sợ rằng tên Từ Minh này thực sự có vấn đề!” “Hả? Sao anh lại vào phòng tắm nữ?”

Đột nhiên, một giọng nói say khướt truyền đến, sắc mặt Diệp Phùng trở nên cứng ngắc, trong lòng chợt dâng lên một tia lo lắng, nghiêng người hơi xấu hổ quay sang chỗ khác. Quả nhiên, trong căn phòng kín có lấy một cái bồn tiểu của nam, trong chốc lát, đầu của anh như muốn nổ tung. Đậu rau má chứ!

Trong lúc vội vàng, anh đã đột nhập vào nhà vệ sinh nữ. Má ơi, nếu chuyện này lan ra ngoài, đường đường là một Đế sư, nửa đêm hôm lại đột nhập vào nhà vệ sinh nữ, vậy danh tiếng bao lâu mà anh xây dựng sẽ tiêu tùng mất!

Cô gái trước mặt, cơ thể lắc lư, ánh mắt lờ đờ mông lung nhìn Diệp Phùng, cô ấy cười ngốc nghếch: “Sao anh lại ở trong phòng tắm nữ?”

“Ồ, tôi hiểu rồi, anh là đồ biến thái muốn tới nhìn trộm!”

“Người đâu, bắt biến…”

“Tôi đi! Chị gái à, cô đừng gọi nữa!”

Diệp Phùng chạy nhanh tới rồi bịt miệng lại, như vậy mới khiến cô ta không hét lên được, nếu không thì anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!

“Oẹ!”

Miệng bị bịt thì không thành vấn đề, nhưng dạ dày cô ấy lại quay cuồng một hồi, sau đó “Oę” một cái rồi phun ra. Cơ thể cô ấy mềm nhũn dựa vào Diệp Phùng cả người đều bất tỉnh nhân sự!

“Này, tôi đi đây, chị gái à, chúng ta không nên lừa bịp nhau như vậy đâu!”

Diệp Phùng hơi ngẩn ra, anh đỡ cô ấy dậy, nhìn kỹ như vậy liền có chút sửng sốt!

Tại sao người phụ nữ này lại quen mắt như vậy?

Có vẻ như… Giống như cháu gái của Khúc Hoàng Dân?

Anh lấy các bức ảnh ra để so sánh và đối chiếu. Ôi má ơi, đúng là thật!

“Thế giới này thật sự rất nhỏ, chị gái à, thật may là cô đã gặp được tôi, nếu không đêm nay cô đã thành cái xác chết rồi!”

Diệp Phùng bất lực lẩm bẩm. Thôi xong rồi, đoán chừng hôm nay không thu hoạch được gì rồi, thấy bộ dạng của cô ấy thế này, thôi cứ tạm đưa về nhà trước đã!

Sau đó, anh bế Khúc Gia Hân lên, vừa mở cửa toilet, bốn khuôn mặt cười xấu xa liền đập vào mặt, Diệp Phùng đột nhiên giật nảy mình!

“Ôi má ơi! Đùa cái kiểu gì vậy?”

Trước mặt là bốn thiếu niên không lớn lắm, anh nấy đều có kiểu tóc HKT của thập niên những năm chín mươi, trông có chút đặc biệt.

Một trong những tên có bộ HKT màu đỏ nhìn đánh giá anh một lượt, sau đó “Hừ” nhẹ một tiếng: “Người anh me, anh như vậy là không đúng rồi! Đêm nay, anh em tôi đã nhắm trúng cô gái này rồi. Để anh dễ dàng hớt tay trên như thế, thật sự không đúng đâu?”

“Đúng!”

Một tên tóc HKT màu tím nói: “Mặc dù chúng tôi khâm phục sự dũng cảm của anh khi dám bước vào phòng vệ sinh nữ, nhưng còn cô gái này, anh không thể đem đi được!”

“Chính xác!”

Tên tóc HKT màu vàng cũng lập tức xông ra tiếp lời: “Dám cướp cô gái của bốn cậu chủ ở Nam Thành, anh có tin rằng tôi đánh gãy cái chân thứ ba của anh không hả!”

Nhìn bốn thanh niên rõ ràng vẫn còn chưa bớt đi sự ngây thơ ở trong cái độ tuổi vị thành niên, nội tâm Diệp Phùng cười thầm, nói: “Vậy các cậu muốn làm gi?”

“Giao cô gái này ra!”

Diệp Phùng giả bộ đắn đo: “Bây giờ, người cũng đang ở trong tay tôi rồi, chỉ dựa vào một câu nói của các cậu mà bắt tôi thả người, vậy thì mặt mũi tôi còn để đâu nữa?”

“Đại ca, anh ta nói cũng có lý!” Tên tóc xanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói với tên tóc đỏ.

Tên tóc đỏ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Anh nói đúng. Tuy rằng chúng tôi nhìn thấy cô gái này trước, nhưng cô ta lại mắc câu anh trước. Vậy thì cứ như thế này đi, cứ theo quy tắc của giang hồ, ai thắng thì quyền sử dụng cô gái này thuộc về người đó!”

Diệp Phùng cáu kỉnh liếc nhìn bọn họ: “Tôi không có thời gian đấu đá theo cái quy tắc giang hồ gì đó, tránh ra!”

Bốn tên đó nghe vậy thì liền xếp thành hàng trước mặt anh.

“Anh là kẻ hèn nhát, hay không phải một thằng đàn ông vậy?”

“Hôm nay không đấu thì đừng có mơ mà rời đi!”

“Chưa có ai coi thường bốn cậu chủ của Nam Thành chúng tôi cả đâu!”

“Nếu anh dám rời đi, tôi sẽ nói ra chuyện anh xông vào nhà vệ sinh nữ.”

Câu cuối cùng trúng điểm mấu chốt, Diệp Phùng lập tức sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bốn tên đó: “Các cậu thắng rồi, được thôi, đấu thì đấu.”

Ở ngoại ô Nam Thành, trên một con đường núi không có bóng người, lúc này tràn ngập tiếng gào rú của những chiếc xe phân khối lớn. Hàng chục nam nữ ăn mặc giống hệt như bốn cậu chủ của Nam Thành, ai nấy lắc lư thân thể hoang dã, kêu lên từng tiếng quỷ khóc sói gào.

Tên tóc hồng kiêu ngạo nhìn anh: “Nhóc con, theo quy tắc của chúng tôi, ai có thể chạy thắng được con đường này thì người đó có quyền sở hữu cô gái này!”

Vẻ mặt Diệp Phùng ngây ngô liếc nhìn chiếc xe phía sau bốn tên kia, với hai chiếc Ferrari, một chiếc Aston Martin và một chiếc McLaren, tất cả đều đã được sửa sang lại cẩn thận, giá mỗi chiếc không dưới ba mươi tỷ!

Diệp Phùng xòe hai lòng bàn tay ra: “Mặc dù tôi rất muốn đồng ý cuộc đua của các cậu, nhưng tôi còn không có xe, tôi lấy cái gì để đấu đây?”

“Đại ca, anh ta nói đúng!”

Tên tóc xanh nghiêm túc nói.

Tên tóc đỏ liền quăng một ánh mắt xem thường: “Mắt tao không mù, đương nhiên nhìn thấy anh ta không có xe!”

“Nhóc con, đừng nói chúng tôi bắt nạt anh, tất cả xe tại đây, anh có tùy ý chọn một cái!”

“Hừ!”

Ngoại trừ bốn cậu ra thì thực sự không có chuyện bắt nạt người khác thật. Tuy những chiếc xe khác tốt nhưng dù là nhãn hiệu hay giá cả thì đều không so sánh được. Diệp Phùng nhìn quanh, cuối cùng để mắt đến con xe Volkswagen Golf, miệng khẽ nhếch lên: “Được rồi, chính là nó.”

Mọi người sửng sốt trong giây lát rồi nhìn anh như thể nhìn một tên ngốc.

“Nhóc con, tôi không nghe nhầm, anh định lấy Volkswagen Golf ra so tài với chúng tôi sao?”

“Đại ca, em nghi ngờ anh ta xem thường chúng ta.”

Diệp Phùng khinh thường nói: “Đối với các cậu thì một chiếc Volkswagen Golf là đủ rồi!”

“Ha ha…”

Một nhóm tay đua đột nhiên bật cười mỉa mai.

“Oa, tên nhóc này quá điên cuồng, e rằng còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của bốn cậu chủ Nam Thành của chúng ta đua xe bao giờ!”

“Hừm! Tao cực kỳ nghi ngờ lý do anh ta chọn Volkswagen Golf, chắc là sợ ngồi lên xe thể thao, đến nút bấm khởi động xe cũng không tìm ra được!”

“Tao đánh cược ba nghìn, nhiều nhất là năm giây, đến cái đèn sau xe của bốn cậu chủ anh ta cũng không nhìn thấy!”

Nghe giọng nói xem thường của bọn họ, Diệp Phùng đột nhiên có chút không nhẫn nại được nữa: “Bớt nói nhảm đi! Còn muốn đấu hay không nữa đâu? Không đấu thì để ông đây còn về nhà ngủ.

“Thật là quá phách lối rồi! Xem tôi đây trị anh thế nào!”

Chẳng mấy chốc đã có năm chiếc xe ô tô xếp hàng ngang giữa đường. Diệp Phùng đỡ Khúc Gia Hân ngồi ở ghế phụ, còn chu đáo thắt dây an toàn cho cô ta. Lúc này, Khúc Gia Hân người đã say khướt cả đêm, nhàn nhã tỉnh lại.

“Ôi, đầu đau quá, này, anh là ai? Đây là đâu?”

Giọng nói vừa dứt, chỉ nghe “Phịch” một tiếng, Diệp Phùng nở một nụ cười vô cùng hiền hòa: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tiếp theo sau đây, cô hãy giữ chặt tay vịn, hành trình điên cuồng sắp bắt đầu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK