Mục lục
Đế Sư Xuất Sơn Diệp Phùng - Thi Nguyệt truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201

“Sắp xếp người xong xuôi chưa?”

Trong căn phòng khách quý ở tầng hai, Hướng Kinh Dương nở một nụ cười âm hiểm mà hỏi. Người phụ trách quyền đài đứng bên cạnh trả lời một cách cung kính: “Thưa cậu chủ, đã sắp xếp xong xuôi theo những gì cậu dặn dò rồi.”

Hướng Kinh Dương cười hài lòng. Khúc Tiểu Nghệ sẽ không biết, Diệp Phùng sẽ càng không biết thật ra quyền đài dưới mặt đất của chợ Quỷ là sản nghiệp của nhà họ Hướng.

Sâu trong mắt Hướng Kinh Dương hiện lên một chút lo lăng! Mặc dù anh ta không biết vì sao Diệp Phùng lại dám đồng ý chiến đấu. Nhưng mặc kệ hôm nay mày thắng hay là thua thì chắc chắn đều mất hết mặt mũi,

Ông đây sẽ để cho mày từ từ trả lại hai cái chân này! Cái này chỉ mới là bắt đầu mà thôi!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng cũng đã tới thời gian thi đấu. Diệp Phùng vẫn đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng chờ đột nhiên mở bừng mắt ra, ánh mắt lấp lóe sáng rực, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ dần dần lan tràn trên người anh! “Diệp Phùng, anh phải cẩn thận đấy!”

Khúc Tiểu Nghệ nói với vẻ lo lắng, chuyện đã tới nước này rồi thì cô ấy chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng mà thôi. Diệp Phùng quay đầu lại gật với cô ấy một cái rồi đi thẳng về phía quyền đài.

Nhưng đột nhiên những lời bàn tán của đám người cách đó không xa truyền vào tai của Khúc Tiểu Nghệ. “Đã bao nhiêu năm rồi cũng chưa hề có chuyện một đánh mười rồi! Tôi thật sự là không kìm nén được, muốn nhìn xem đến cùng là người có thực lực gì mà dám đề ra cuộc chiến trâu bò như thế này!”

“Tôi thì chẳng hứng thú gì về chuyện ai thắng ai thua, mà thấy hứng thủ với phương thức đặt cược của hôm nay hơn, hình như không giống như mọi lần!”

“Có cái gì không giống chứ?”

“Bình thường cá cược trong quyền dài đều là lấy thắng thua của hai bên làm chuẩn. Nhưng hôm nay tiêu chuẩn của cá cược có hơi kỳ quái.”

“Quyền đài cầm cái, đánh cược không phải là cược người khiêu chiến có thể thắng được mấy trận mà là lấy ba tiếng làm thời gian hạn định, cược xem người khiêu chiến có thể đánh bại tất cả đối thủ trong vòng ba tiếng đồng hồ không!”

Khúc Tiểu Nghệ nghe thể thi vội vàng gọi Diệp Phùng lại rồi kể lại những gì mình nghe được cho anh. Diệp Phùng khẽ nhíu mày lại, anh ngẩng đầu lên thì đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hướng Kinh Dương ở trên tầng hai. Anh ta nở một nụ cười gian xảo rồi nhìn chằm chằm Diệp Phùng. “Diệp Phùng, tôi nghi ngờ rằng trong này có vấn đề, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi!”

Đây không phải là đài quyền anh trên ý nghĩa truyền thống mà giống như đấu trường thú thời La Mã cổ đại. Khắp bốn phía đều là vách tường cứng rắn, ở giữa có một khoảng trống hình tròn rộng khoảng hai trăm mét vuông!

Mà người xem thì ngồi xung quanh như trong hội trường thể thao, từng tầng từng tầng một chồng lên nhau.

Diệp Phùng đứng thẳng trong xong rồi nhìn về phía Hướng Kinh Dương, anh mim cười rồi nó: “Không phải như thế sẽ trở nên càng thú vị sao?”

Anh vừa dứt lời thì có một người chủ trì xuất hiện ở một cái đài trống bên cạnh. Ông ta nhiệt tình chào hỏi những khán giả đang hò hét kia rồi nói: “Các bạn khán giả chắc cũng đã nghe nói tối nay quyên đài dưới mặt đất của chúng ta chào đón một người khiêu chiến đặc biệt rội nhỉ?”

“Anh ta muốn sáng tạo một truyền thuyết, muốn khiêu chiến hạng mục mà ba mươi năm qua không hề có ai khiêu chiến thành công của quyền đài dưới mặt đất của chúng ta. Đó là dùng sức một người thắng mười người liên tiếp!”

“Hu!

Phía dưới vang lên một tiếng hú hét. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự nhiệt huyết. “Đến cùng anh ta chỉ là hào nhoáng bên ngoài hay thật sự có thực lực đáng sợ. Sau đây mời chiến sĩ tối nay của chúng ta ra sân, Diệp Phùng!”

Diệp Phùng từ từ đi lên quyền đài dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người.

Khi mọi người nhìn thấy anh thì có chút im lặng, ngay sau đó lại bắt đầu hú hét ầm ĩ. “Có lầm không thể nhìn yếu đuối vậy mà còn dám một đánh mười à?”

“Nhìn cả người như thế chẳng biết có được hai lạng thịt không, cái này là muốn chết đấy phỏng?”

“Quyền đài xem chúng ta là đồ đần à? Cái thân hình yếu ớt này mà còn để chúng ta đặt cược ư?”

Các câu từ thể hiện sự không vui vang vọng khắp đấu trường. Dường như người chủ trì cũng đã đoán được là sẽ xảy ra chuyện này nên ông ta nói một cách rất bình tĩnh: “Mọi người im lặng!”

“Tin rằng mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người khiêu chiến này, chắc chắn sẽ nghi ngờ thực lực của anh ta! Mà quyền đài của chúng tôi cũng đã suy xét tới sự thắc mắc của mọi người cho nên quy tắc đặt cược lần này đã được thay đổi một chút!”

“Quy tắc đặt cược của chúng tôi lần này là xem người dũng sĩ trước mất có thể đánh bại tất cả các đối thủ trong vòng ba tiếng đồng hồ không. Mà thời gian đặt cược là sau khi trận đấu thứ năm bắt đầu.”

“Nói cách khác, mọi người có thời gian năm trận đấu để phán đoán xem thực lực của người dũng sĩ này như thế nào. Từ đỏ mà suy xét kết quả đặt cược của mình!”

Đảm khán giả nghe thấy thể thì con mắt sáng rực cả lên!

Mọi người đều không phải là kẻ ngu, tất nhiên bọn họ hiểu được người chủ trì nói the có nghĩa là gì. Nếu như trực tiếp đặt cược rồi mới đầu một trận mà Diệp Phùng đã thua mất thì khán giả không kiếm tiền được, cũng chẳng có gì hay để xem.

Nếu như có thể quan sát năm trận đấu, thi cũng đã hiểu sơ qua thực lực của Diệp Phùng rồi. Lúc đó mọi người có thể suy xét xem trong vòng ba tiếng đồng hồ anh có thể đánh bại được mười người khiêu chiến không!

Đến lúc đó bọn họ có thể đặt cược mà chẳng hề lo lãng gi!

Mà người cược cũng không lo lắng quyền đài sẽ nhúng tay vào kết quả. Nếu như cố ý nhường Diệp Phùng thắng thì cho dù nhà họ Hướng có mạnh tới đâu cũng không chống lại được sự tức giận của nhiều người như thế! Hơn nữa người khiêu chiến tới đây đa số đều là vì kiếm tiên, chắc chắn bọn họ không muốn chết. Phải biết rằng kết quả của kẻ thua cuộc trên quyền đài dưới mặt đất này không phải chết thì cũng là tàn! Diệp Phùng không nói gì mà chỉ đứng im đố, ánh mắt của anh rất bình tĩnh như là một chiến thần bất bại, xem thường tất cả mọi thứ! “Nếu như mọi người đã hiểu rõ quy tắc rồi thì trận đấu chính thức bắt đầu!”

Một tiếng chuông vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu.

Mà người thi đấu đầu tiên cũng dần đi ra trong tiếng hò hét của mọi người.

Đây là một người đàn ông có chút to cao, nhưng quần áo lam lũ. Anh ta cầm một cây đao lớn, ảnh mắt như tro tàn nhưng lại lộ ra sát ý mãnh liệt sau khi nhìn thấy Diệp Phùng. Anh ta gầm lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía Diệp Phùng, anh ta giơ cây đao nặng nề lên rồi chém xuống!

Quyền đài không có quy tắc gì cả, trừ việc không thể dùng vũ khí nóng ra thì có thể chọn bất cứ loại vũ khí lạnh nào.

Mà Diệp Phùng cu the dứng im tại chỗ không có bất kỳ vũ khỉ nào trong tay, anh cũng không thể yêu cầu, cũng chẳng hề động đậy.

Ngay lúc lưỡi dao sắp cham tới đỉnh đầu anh thì anh giơ tay phải lên, sau đó bắn hai ngón tay ra. Mọi người chỉ nghe thấy một tieng bịch, sau đó cây đao lớn rời khỏi tay của người đàn ông kia. Đột nhiên Diệp Phùng dồn lực xuống chân phải, mọi người vừa nghe thấy một tiếng bịch là người đàn ông kia đã bay ra ngoài trong nháy mắt. Mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc mà thôi. “Hay låm!”

Trên khán đài, không biết ai là người hô lên đầu tiên, ngay sau đó toàn bộ khán đài cũng sục sôi lên. Mặc dù người đàn ông kia rất lam lũ nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh, cho dù là người bình thường cũng khó mà đánh thắng được anh ta.

Người ngoài nghề chi nhìn cho vui, nhưng người trong nghề sẽ quan sát rất kỹ. Nếu như có người nào tập võ thì chắc chắn sẽ rất sợ hãi khi nhìn thấy cánh này.

Không có mấy chục năm khổ công luyện tập thì không thể nào đạt tới trình độ như Diệp Phùng được!

Diệp Phùng đi tới bên người đàn ông kia, khi anh thấy anh ta còn muốn đứng dậy thì nói: “Nhận thua đi, anh không phải là đối thủ của tôi đâu!”

Người đàn ông đó giãy dụa một phen rồi cuối cùng vẫn nằm bẹp trên mặt đất. Anh ta nhắm mắt lại rồi nói: “Tôi mà sống đi ra khỏi đây thì chỉ càng thảm hơn chết mà thôi!”

“Xin anh, hãy giết tôi đi, cho tôi chết mà rời khỏi đây!”

Diệp Phùng nhìn thấy vẻ mặt mất hết hy vọng của người đàn ông đó thì trong mắt anh lộ ra vẻ lạnh lùng.

Mỗi ngày quyền đài dưới mặt đất này đều có thi đấu, tức là mỗi ngày đều có người chết ở đây!

Cho dù những kẻ đó có vì tiền mà liều mạng thì cũng không thể che giấu được ngày nào cũng có một số lớn người chết.

Cho nên quyền đài bắt đầu ép người khác thi đấu bằng đủ cách, dù sao trong mắt kẻ có tiền như quyền đài thì tính mạng của mấy người đó chẳng khác nào con sâu cái kiến, thậm chí có khi còn chẳng bằng được một cây xì gà trong tay bọn họ.

Xem thường sinh mệnh như thể thật sự rất đáng chết!

Diệp Phùng có chút xúc động trong lòng, sát ý trong lòng anh cũng nặng thêm mấy lần. Thế nhưng khi anh thấy ánh mắt một lòng muốn chết của người đàn ông kia thì anh khẽ thở dài một hơi. Anh hiểu được ý trong lời nói của anh ta, chắc hẳn bọn họ đã nhận được lệnh của một người nào đó rằng nếu không đánh bại được mình thì phải chết luôn trên đài thi đấu. Nếu như sống mà rời khỏi đây thì kết quả chỉ càng thảm thiết hơn mà thôi.

Diệp Phùng thở dài một hơi rồi dậm chân một cái, một thanh đao bay thẳng lên không rồi rơi vào nơi trái tim của người đàn ông kia. Anh ta trợn trừng mắt rồi nở một nụ cười giải thoát, cuối cùng còn dốc hết sức nói: “Cảm ơn..”

Đám khán giả trên kia thấy cảnh tượng tàn nhẫn này thì reo hò càng thêm nhiệt liệt. Nhưng Khúc Tiểu Nghệ lại cảm thấy căm hận, sự sống vốn quý giá nhưng ở đây lại trở nên rẻ mạt đến thể. Giờ khắc này chính là sự minh họa chính xác nhất cho câu mạng người như có rác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK