Chương 547
Có lẽ trước đó đã đoán được Diệp Phùng sẽ đến, vẫn căn phòng nhỏ phong cách cổ xưa lần trước, không đợi vào cửa, một hương trà thơm nức mũi đã truyền đến.
“Ha ha, Diệp để sư, mời vào!” Diệp Phùng đẩy cửa ra, chỉ thấy ông Hồ gương mặt mỉm cười đang đợi anh.
Ngoài ông ta ra còn có một người nữa đang ngồi đối diện với ông Hồ, nhìn thấy người này, ánh mắt Diệp Phùng hơi cứng lại.
Vì anh cảm thấy một luồng khí thế ngưỡng mộ núi cao từ trên người ông lão này, khí thế này, cho dù là anh cũng không thể kiềm được hơi tránh né!
“Diệp để sư, mời ngồi.”
Ông Hồ cười ha ha vẫy tay với Diệp Phùng, Diệp Phùng cũng không khách sáo chút nào, ngồi xuống một chiếc ghế khác!
“Diệp để sư, lão phu giới thiệu với anh, vị này là…”
Không đợi ông Hồ nói xong, ánh mắt Diệp Phùng đã nhìn thẳng tập trung vào ông lão kia, mở miệng nói: “Thần linh nội liễm, giơ tay thành đạo!” “Thành công bước vào cảnh giới Đại tông sư, hơn nữa còn có thể ngồi ở đây, thân phận của vị lão tiên sinh này đương nhiên vô cùng rõ ràng rồi!”
“Cục trưởng cục Cục Quản lý Võ thuật của Thiên Triều, lão tiên sinh Quan Minh Thiện!”
“Nói vậy, lần trước khi gặp mặt ông Hồ, người ẩn nấp trong bóng tối đó, hẳn là ông Quan rồi?”
Ông Hồ bị Diệp Phùng ngắt lời cũng hơi sững sờ, có điều không hề tức giận, lập tức cười nói với Quan Minh Thiện: “Lão Quan, tôi đã nói chàng trai này vô cùng thông minh mà, sao hả, vừa vào cửa đã phát hiện ra ông là ai rồi!”
Quan Minh Thiện cũng cười ha ha, vô cùng hài lòng nhìn Diệp Phùng: “Vẫn nói anh hùng từ khi còn trẻ tuổi, hôm nay nhìn thấy, quả thật chúng ta đã già rồi!”
Diệp Phùng cũng cười, chắp tay với Quan Minh Thiện: “Ông Quan khiêm tốn quá!”
“Nếu không có ông trông coi Cục Quản lý Võ thuật nhiều năm như vậy, không có ai quản lý những võ giả ở Thiên Triều chúng ta, e rằng người gặp tai họa vẫn là trăm nghìn dân chúng!”
“Ha ha…”
Quan Minh Thiện vuốt ria mép cười to: “Có thể có được lời khen ngợi của đế sư, lão phu thật sự cực kỳ vinh hạnh!” “Lão Hồ, tôi càng ngày càng thích chàng trai này!”
Ông Hồ cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Phùng: “Diệp để sư, chiếm lại được đảo Thanh Loan, không thể thiếu được công lao của anh, lúc lão phu còn sống có thể nhìn thấy tổ quốc thống nhất, toàn bộ đều nhờ anh hết lòng giúp đỡ!”
“Lão phu đại diện cho đất nước, ngỏ lời cảm ơn anh!”
Nói xong, đứng dậy, trịnh trọng vải Diệp Phùng một cái!
Diệp Phùng hoảng sợ, vội vàng nhảy dựng lên: “Ông Hồ khách sáo quá, Diệp tôi cũng là người Thiên Triều, trên người cũng chảy dòng máu Viêm Hoàng, thống nhất quốc gia là lý tưởng chung của mỗi người Thiên Triều!”
“Tôi tin rằng, miễn là đất nước cần đến, bất kỳ binh lính Thiên Triều nào cũng đều sẽ giống tôi, người trước ngã xuống người sau bước lên!”
Vì đất nước, là đất nước của mỗi người chúng ta!”
“Ha ha! Hay!”
Trong đôi mắt ông Hồ đột nhiên lóe lên ánh sáng: “Hay cho câu đất nước của mỗi người!”
“Diệp để sư, Thiên Triều chúng ta có thể có được con của trời như anh, là phúc của Thiên Triều chúng ta!”
Ba người tán gẫu một lúc, sau đó, Diệp Phùng hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Ông Hồ, chuyện tôi nhận lời với các ông, Diệp tôi đã làm được rồi, vậy lời hứa ban đầu đã hứa với tôi, có phải cũng có thể thực hiện hay không?”
Nghe nói như vậy, bầu không khí trong căn phòng hơi đông cứng lại, ông Hồ và Quan Minh Thiện nhìn nhau, sau đó người sau nhìn Diệp Phùng: “Diệp để sư, anh thật sự muốn biết sự thật ngày hôm đó?”
Sắc mặt Diệp Phùng nghiêm túc: “Giang Hạ Hàn là đệ tử của tôi, thân là thầy giáo của anh ta, nếu anh có lỗi, không nhọc các ông ra tay, tôi đây làm thầy giáo, sẽ tự mình dọn dẹp môn hộ sạch sẽ!” “Nếu anh ta không làm sai…” Diệp Phùng mím môi, vẻ khiêm tốn trên người trước đó đột nhiên biến thành hàng nghìn lưỡi dao sắc bén: “Vậy bất kể là ai, cũng đừng hòng oan uổng cho đệ tử của tôi!”
“Ai…”
Quan Minh Thiện thở dài: “Diệp đế sư, anh lo lắng nhiều quá rồi!”
“Giang Hạ Hàn là Hộ Quốc Thánh Hiền của Thiên Triều chúng ta, đã lập nhiều công lao hiển hách cho Thiên Triều chúng ta, nếu không có bằng chứng rõ ràng, làm sao chúng tôi lại vô duyên vô cớ giết hại anh ta chứ?”
Diệp Phùng nhướn mày: “Vậy rốt cuộc anh ta đã phạm tội gì? Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Quan Minh Thiện không trả lời thẳng vấn đề, hỏi ngược lại: “Diệp để sư, anh có biết Thánh Giáo không?” “Thánh Giáo?”
Diệp Phùng nghiền ngẫm hai chữ này một lát, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi!
Trước đó gặp phải La tiên nhân kia ở thành phố Nam Vân, không phải tự xưng là Thánh Giáo đó sao?
Diệp Phùng nghĩ đến đây, mở miệng nói: “Tôi đi khắp Cửu Châu chưa từng nghe nói đến hai chữ Thánh Giáo, có điều trước khi quay về thủ đô, đã xảy ra một số chuyện ở thành phố Nam Vân, có lẽ có chút liên quan đến Thánh Giáo này!”
Sau đó, Diệp Phùng kể lại kỹ càng những chuyện từng trải qua ở thành phố Nam Vân, sau khi nghe xong, sắc mặt ông Hồ và Quan Minh Thiện cũng đột nhiên thay đổi!
‘Lão Quan, xem ra không sai, Thánh Giáo này, e rằng lại sắp xuất hiện rồi…”
Trên mặt Quan Minh Thiện cũng lộ ra vẻ nặng nề sâu sắc: ‘Đáng chết, mấy trăm năm rồi, vẫn không yên ổn được, nhưng không ngờ đến, lần này xuất hiện lại rơi xuống đầu chúng ta!’ “Chỉ cần xử lý không tốt, e rằng lại là một tai họa ngập đầu…”
Nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt Diệp Phùng mơ hồ, mở miệng nói: “Hai vị, có thể nói do Diệp tôi biết, Thánh Giáo này rốt cuộc là thứ gì không?”
‘AI… Cũng được, với thân phận và địa vị của Diệp Phùng anh bây giờ, thật ra cũng có tư cách để biết được những bí mật này rồi!