Chương 541
Đoàn người quay trở lại quận vũ trang Liễu Phượng. Thấy bọn họ quay lại, Hà Minh Hồ và Vương Vũ Phong đã chờ đợi cả đêm liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ra đón: “Thầy, ngài không sao chứ?”
Diệp Phùng khẽ cười: “Có chút phiền phức, nhưng dù sao cũng giải quyết được rồi!”
Hà Minh Hồ thở dài một tiếng: “Thật tốt quá. Cô đã cả đêm không ngủ, một mực lo lắng cho ngài!”
“Thầy không sao là tốt rồi, học trò sẽ phải người đi bảo bình an cho cô biết!”
Bắc Minh Vân ở bên đang định nói gì đó, khi nghe thấy những lời này, một tia ảm đạm lặng lẽ lóe lên trong đáy mắt cô ta.
Diệp Phùng thấy cô ta định nói rồi lại thôi, nghi hoặc nhìn: “Minh Vân, cô có chuyện gì vậy?”
Bắc Minh Vân khẽ lắc đầu: “Không sao, chỉ là hơi hâm mộ thôi. Người yêu của đại ca Diệp rất quan tâm đến anh!”
Diệp Phùng không nghe ra được giọng điệu của cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng vậy, kiếp này gặp được Tổ Nghi là may mắn của tôi!”
“Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, tôi đưa cô đi gặp một lần!”
Bắc Minh Vân cúi đầu, để tóc mái dài che đi cảm xúc mất mát, khi nghe thấy lời của Diệp Phùng, cô ta mất tự nhiên mỉm cười: “Được!”
Diệp Phùng gật đầu, sau đó nhìn về phía đại đội trưởng ở huyện Liễu Thành, lời nói của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Thành chủ của thành phố Nam Vân ở đâu?”
Đội trưởng hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng thêm vài phần kính: “Theo chỉ thị của ngài, ngày hôm qua chúng ta đã suốt đêm thông báo, nếu thành chủ nhận được tin tức, trước buổi trưa hôm nay, hẳn là có thể đến đây!”
“Tốt! Bổn để sư ở ngay đây chờ vị thành chủ này!”
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng ấm áp buổi trưa mang hơi ấm thổi bay sự tang tóc nơi làng quê.
Với sự giúp đỡ của huyện Liễu Thành và Diệp Phùng, tất cả những người trong làng đã được chôn cất.
Trong một ngôi nhà dân đối diện với lối vào làng, cửa mở ra, trong sân chính đặt một chiếc bàn, ba người Diệp Phùng, Vương Khinh Lâm và Bắc Minh Vân ngồi trên bàn, lặng lẽ chờ đợi cùng một ấm trà thơm.
Thời gian trôi qua từng chút một tận đến khi hoàng hôn ló dạng phía chân trời, chỉ nghe thấy bên ngoài đột nhiên ồn ào, một đoàn người vội vàng đi tới!
“Tôi thành chủ thành phố Nam Vân, Hoàng Diên, xin chào Diệp Đế Sư!”
Người đi đầu mặc một bộ vest, khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người không cao lớn, nhưng lại có một cái bụng phệ, toàn thân toát ra khí chất cao quý!
Nếu không phải ông ta tự giới thiệu, với dáng vẻ này, anh còn là một tên nhà giàu mới nổi!
Diệp Phùng không nói gì, yên lặng nhấp một ngụm trà trong chén, Hoàng Diên khom mình cúi đầu, nhưng không thấy đáp lại, trong mắt lóe lên một tia tức giận!
Thành phố Nam Vân trời cao hoàng để xa, ông ta chính là bá vương vùng này, bất kể đi đến đâu đều được tôn trọng, đã bao giờ bị ngó lơ như này?
Tuy nhiên, nghĩ đến thân phận của Diệp Phùng, ông ta nén giận trên mặt xuống, cúi người thấp hơn trước, kiên trì nói lại: “Tôi là Hoàng Diên, thành chủ thành phố Nam Vân, xin ra mắt Diệp Đế Sư!”
“Diệp Đế Sư đi đường xa tới đây, tôi không thể kịp thời ra đón. Xin Diệp Đế Sư rộng lòng tha thứ!”
Cốp!
Diệp Phùng đặt ly trà xuống, âm thanh va chạm khiến trái tim Hoàng Diên run lên, tuy không ngẩng đầu lên nhưng có một áp lực vô hình đang bao trùm lấy ông ta!
Thân là thành chủ của thành phố Nam Vân, trên chục nghìn người, nhưng một cơn ớn lạnh lại từ từ lan tỏa khắp cơ thể ông ta. Ngay cả trong mùa đông lạnh giá, ông ta cũng cảm thấy hơi ẩm ướt ở sau lưng.
Người có danh, cây có bóng, tuy ông ta đứng đầu một thành phố, thành phố Nam Vân cũng xứng đáng gọi là có một không hai, nhưng tất nhiên ông ta đã từng nghe qua tên tuổi của người thầy thiên hạ này rồi.
Mặc dù không có quyền chức gì, nhưng có vô số học trò, ngay cả trong nhà nước, khắp nơi đều có các học trò của anh!
Cách làm người của Diệp Phùng cũng có chút nghe được, anh là người ngay thẳng công bằng và rất bá đạo, hôm nay đột nhiên đến đây, trong lòng ông ta đã có không ít dự cảm không lành rồi!
“Thành chủ Hoàng, 21 tuổi tốt nghiệp đại học và đi làm công chức, làm huyện trưởng năm năm, thị trưởng bảy năm, 33 tuổi lên làm thành chủ thành phố Nam Vân, cai trị một phương, đến nay cũng được mười một năm!”
Giọng nói của Diệp Phùng lạnh nhạt đến mức không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Hoàng Diên lại vô cùng hồi hộp. Ông ta không biết mục đích của Diệp Phùng khi nói những lời này là gì. Trong đầu suy nghĩ đồng thời ngoài miệng lấy lòng: “Đây … đây đều là do tổ chức tín nhiệm và mọi người nâng đỡ. Thực ra tôi…”
“Thực ra những gì ông làm còn lâu mới đủ!”
Giọng Diệp Phùng đột nhiên trở nên gay gắt: “Xuất thân nghèo khó, vốn nên cẩn thận, tận tâm làm việc cho đất nước. 5 năm làm huyện trưởng huyện Diêm vơ vét được 93 tỉ, bảy năm làm thị trưởng vơ vét 294 tỉ. Để đạt được vị trí thành chủ thành phố Nam Vân mà không ngần ngại đút lót 150 tỉ, lên được vị trí thành chủ thì càng tăng sưu tăng thuế, thịt cá ở quê nhà, tiền vàng quyền góp, vụ án giết người phạm tội, nhiều không đếm xuể!”
“Thành chủ Hoàng, những gì bổn để sự nói có đúng không?”
Vù!
Trán Hoàng Diên lập tức tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh, đột nhiên quỳ rạp xuống: “Diệp Đế Sư, oan cho tôi quá! Tôi làm quan đã nhiều năm, tuy rằng không nói chức càng cao thì càng vất vả, cẩn trọng. Tôi vẫn luôn an phận và tuân thủ đạo làm quan., Ngài… những gì ngài nói chắc chắn là do có người vu oan cho tôi, hoàn toàn là giả dối không có thật!”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt dần dần hiện lên vẻ hung ác: “Giả dối không có thật? Được, Thành chủ Hoàng, bổn để sư hỏi ông, đây là nơi nào?”
“Là… là huyện Liễu Thành…”
“Là thành chủ của một thành phố, huyện Liễu Thành này cũng thuộc quyền quản lý của ông. Vậy ông có thể giới thiệu một chút cho bổn để sự biết phong tục và ý chí của nhân dân ở huyện Liễu Thành này là như nào không.”
“Cái này… cái này …”
Hoàng Diên ngẩn ra, đừng nói đến một cái huyện Liễu Thành nhỏ bé, cho dù là thành phố Liễu Châu thuộc huyện Liễu Thành, ông ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!
Làm sao ông ta có thể lãng phí sức lực của mình ở một huyện nghèo nàn như vậy, nơi không tí béo bở nào để kiếm chác?
“Tôi bận nhiều công việc, chuyện ở huyện Liễu Thành này … tôi không biết rõ…
“Không biết rõ?”
Đôi mắt Diệp Phùng hơi nheo lại: “Thành chủ Hoàng, tôi hỏi lại ông, ở huyện Liễu Thành này sơn tặc hoành hành, nhân dân khổ cực. Huyện trưởng huyện Liễu Thành đã mấy lần gửi thư cho ông, mời ông phái người đi tiêu diệt. Chuyện này ông biết rõ chứ?”
“Tôi không biết! Nếu biết bọn sơn tặc hoành hành, đương nhiên trước hết sẽ điều động quân đội thành phố Nam Vân tới để tiêu diệt. Làm sao có thể cho phép bọn cướp làm hại nhân dân được chứ?”
Hoàng Diên nói ra thần thái uy nghiêm, danh chính ngôn thuận, đừng nói Diệp Phùng, ngay cả những người được giáo dục tốt như Bắc Minh Vân cũng đều nhìn vào ông ta với vẻ oán hận vô sỉ, khóe miệng Diệp Phùng giật giật: “Đại đội trưởng!”