Ngày hôm sau, ngay khi vừa thức dậy, Ngân Tuệ chậm rãi bước ra ngoài đã nhìn thấy Gia Khiêm ngủ gục ở trên sofa của phòng khách mà nhoẻn miệng cười. Liền lập tức, cô tiến lại gần phía chàng trai vẫn còn ngủ say mà chậm rãi chạm nhẹ lên sóng mũi thon cao của anh mà say đắm ngắm nhìn, lẩm bẩm nói:
- "Đẹp trai thật."
Bất ngờ, giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai khiến Ngân Tuệ giật mình mà lúng túng thu tay về. Dáng vẻ tựa hồ như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang khi lén lấy trộm thức ăn của Ngân Tuệ khiến Gia Khiêm không nhịn được mà bật cười, trầm giọng nói:
- "Em đang muốn làm gì anh đấy?"
Nghe anh hỏi, người con gái có chút xấu hổ mà lắc đầu phủ nhận:
- "Em...em không có."
Cô vừa dứt câu thì đã bị người nằm trên ghế kéo ngã xuống, ngồi lên người anh, sau đó nhoẻn miệng cười, nhìn cô gái nhỏ, ngọt ngào hỏi:
- "Ngân Tuệ, những lời mà tối qua em nói với anh là thật đúng chứ?"
Nghe anh hỏi, người trước mặt khẽ gật nhẹ đầu. Cô chậm rãi nói:
- "Ừm. Gia Khiêm, em cũng không biết tự bao giờ, anh trở nên quan trọng trong cuộc sống của em đến thế. Những cử chỉ dịu dàng, rất đỗi ôn nhu mà anh dành cho em, đương nhiên bản thân em sớm đã nhận ra. Nhưng em cho rằng, đó chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái của mình."
Ngừng một lúc, Ngân Tuệ ngập ngừng tiếp:
- "Gia Khiêm, thực ra em đã lẻn đọc nhật kí của anh và nhận ra tình cảm mà anh dành cho em không đơn thuần như những gì em nghĩ. Sự vô tư của em có lẽ đã khiến anh tổn thương nhiều lần, phải không?"
Cô nghiêm giọng, tròn xoe mắt nhìn thẳng vào người trước mặt. Khóe môi Gia Khiêm khẽ cong ngay khi nghe những lời này mà dang tay ôm chầm lấy cô gái nhỏ vào lòng, trầm giọng nói:
- "Ngân Tuệ, hiện tại anh cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu như thời gian có thể dừng lại, anh thực sự chỉ muốn ôm em vào lòng mà thôi."
Ngân Tuệ tựa vào lồng ngực vững chắc của người đàn ông, tủm tỉm cười. Một lúc lâu sau, chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô chu môi, nũng nịu hỏi người bên cạnh:
- "Nhưng mà tối hôm qua, ngoài việc nói với anh những lời đó, em còn làm gì nữa không?"
Nghe đến đây khiến toàn bộ hình ảnh không mấy trong sáng hiện lên trong tâm trí của Gia Khiêm khiến anh không nhịn được mà đưa tay che miệng cười, gượng gạo nói:
- "Không có. Em chỉ cần nhớ chỉ có vậy là được rồi."
- "Vậy sao."
...***...
Cuối cùng, Gia Khiêm cũng hoàn thành công việc và cùng Ngân Tuệ quay trở về nhà.
Biệt thự Ngụy gia...
Hai dáng người nắm lấy tay nhau dõng dạc tiến vào đại sảnh, liền truyền đến tiếng vỗ tay của ba người đang ngồi thư thả trên ghế với vẻ mặt mong chờ.
- "Chào mừng con rể quay trở về."
Ngụy Hắc Viễn nhìn đôi trẻ đang nắm lấy tay nhau bước vào nhà, mỉm cười hài lòng, cất giọng nói khiến Gia Khiêm cảm thấy có chút ngượng ngùng mà nhanh chóng buông tay ra khỏi người Ngân Tuệ, cúi đầu xấu hổ trước ba người.
- "Anh à, mọi người sớm đã biết chuyện anh yêu thầm chị Ngân Tuệ từ rất lâu rồi. Cả nhà lúc nào cũng ủng hộ anh cả. Nếu như anh không chớp lấy cơ hội...vậy thì em nghĩ, chị Ngân Tuệ cũng nên..."
Gia Bảo cất giọng châm chọc khiến Gia Khiêm lập tức hôn vào một bên má của người bên cạnh khiến cô tròn xoe mắt. Cả Ngụy Hắc Viễn và Cẩm Mộng Ninh há hốc mồm trước cảnh tượng này. Khoảng vài giây sau nhìn nhau bật cười không ngớt, Cẩm Mộng Ninh gật đầu hài lòng nói:
- "Như vậy mới xứng đáng là con trai....à không...con rể của cha mẹ chứ."
Cô vừa nói dứt lời liền cảm nhận cái choàng tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh. Ngụy Hắc Viễn vẻ mặt có chút gian xảo, ghé sát tai vợ nói nhỏ:
- "Bà xã, khi không anh lại mất đi đứa con trai cả, thay vào đó lại là con rể. Chi bằng, chúng ta cùng nhau sinh thêm đứa mới nhé."
Ngụy Hắc Viễn chưa nói dứt câu liền cảm nhận cơn đau truyền đến một bên vai mình. Cẩm Mộng Ninh sắc mặt gượng gạo trước sự chứng kiến của các con mà đánh mạnh liên tục vào người chồng, bĩu môi trách móc:
- "Ngụy Hắc Viễn, con đã lớn tới tầm tuổi này rồi mà anh còn dụ dỗ em sinh nữa sao? Đừng có mơ."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh dõng dạc bước trở lên trên lầu khiến Ngụy Hắc Viễn vô cùng lúng túng mà đuổi theo sau, vừa đi vừa hạ giọng thuyết phục:
- "Mộng Ninh, em thử nghĩ đến chuyện này không được sao?"
- "Không bao giờ."
Nhìn cha mẹ mình vẫn ngọt ngào như đôi vợ chồng trẻ khiến cả ba chỉ biết bất lực nhìn nhau, sau đó phá lên cười. Ngụy Gia Bảo dõng dạc lên tiếng nói:
- "Anh thấy chưa, cha của mình khi trước hùm hổ đến đâu cũng phải hạ mình năn nỉ mẹ nữa đấy. Có thể nói, đó là sự khác biệt giữa những người độc thân và những người đã có vợ."
Trước những lời cảnh cáo này, Gia Khiêm không những không sợ mà khoác tay lên vai cô gái đứng cạnh mình, vẻ mặt tự tin, nhìn thẳng vào mắt của Gia Bảo, dõng dạc đáp:
- "Vậy thì anh rất muốn trải nghiệm cảm giác ấy như thế nào."
- "Đẹp trai thật."
Bất ngờ, giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai khiến Ngân Tuệ giật mình mà lúng túng thu tay về. Dáng vẻ tựa hồ như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang khi lén lấy trộm thức ăn của Ngân Tuệ khiến Gia Khiêm không nhịn được mà bật cười, trầm giọng nói:
- "Em đang muốn làm gì anh đấy?"
Nghe anh hỏi, người con gái có chút xấu hổ mà lắc đầu phủ nhận:
- "Em...em không có."
Cô vừa dứt câu thì đã bị người nằm trên ghế kéo ngã xuống, ngồi lên người anh, sau đó nhoẻn miệng cười, nhìn cô gái nhỏ, ngọt ngào hỏi:
- "Ngân Tuệ, những lời mà tối qua em nói với anh là thật đúng chứ?"
Nghe anh hỏi, người trước mặt khẽ gật nhẹ đầu. Cô chậm rãi nói:
- "Ừm. Gia Khiêm, em cũng không biết tự bao giờ, anh trở nên quan trọng trong cuộc sống của em đến thế. Những cử chỉ dịu dàng, rất đỗi ôn nhu mà anh dành cho em, đương nhiên bản thân em sớm đã nhận ra. Nhưng em cho rằng, đó chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái của mình."
Ngừng một lúc, Ngân Tuệ ngập ngừng tiếp:
- "Gia Khiêm, thực ra em đã lẻn đọc nhật kí của anh và nhận ra tình cảm mà anh dành cho em không đơn thuần như những gì em nghĩ. Sự vô tư của em có lẽ đã khiến anh tổn thương nhiều lần, phải không?"
Cô nghiêm giọng, tròn xoe mắt nhìn thẳng vào người trước mặt. Khóe môi Gia Khiêm khẽ cong ngay khi nghe những lời này mà dang tay ôm chầm lấy cô gái nhỏ vào lòng, trầm giọng nói:
- "Ngân Tuệ, hiện tại anh cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu như thời gian có thể dừng lại, anh thực sự chỉ muốn ôm em vào lòng mà thôi."
Ngân Tuệ tựa vào lồng ngực vững chắc của người đàn ông, tủm tỉm cười. Một lúc lâu sau, chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô chu môi, nũng nịu hỏi người bên cạnh:
- "Nhưng mà tối hôm qua, ngoài việc nói với anh những lời đó, em còn làm gì nữa không?"
Nghe đến đây khiến toàn bộ hình ảnh không mấy trong sáng hiện lên trong tâm trí của Gia Khiêm khiến anh không nhịn được mà đưa tay che miệng cười, gượng gạo nói:
- "Không có. Em chỉ cần nhớ chỉ có vậy là được rồi."
- "Vậy sao."
...***...
Cuối cùng, Gia Khiêm cũng hoàn thành công việc và cùng Ngân Tuệ quay trở về nhà.
Biệt thự Ngụy gia...
Hai dáng người nắm lấy tay nhau dõng dạc tiến vào đại sảnh, liền truyền đến tiếng vỗ tay của ba người đang ngồi thư thả trên ghế với vẻ mặt mong chờ.
- "Chào mừng con rể quay trở về."
Ngụy Hắc Viễn nhìn đôi trẻ đang nắm lấy tay nhau bước vào nhà, mỉm cười hài lòng, cất giọng nói khiến Gia Khiêm cảm thấy có chút ngượng ngùng mà nhanh chóng buông tay ra khỏi người Ngân Tuệ, cúi đầu xấu hổ trước ba người.
- "Anh à, mọi người sớm đã biết chuyện anh yêu thầm chị Ngân Tuệ từ rất lâu rồi. Cả nhà lúc nào cũng ủng hộ anh cả. Nếu như anh không chớp lấy cơ hội...vậy thì em nghĩ, chị Ngân Tuệ cũng nên..."
Gia Bảo cất giọng châm chọc khiến Gia Khiêm lập tức hôn vào một bên má của người bên cạnh khiến cô tròn xoe mắt. Cả Ngụy Hắc Viễn và Cẩm Mộng Ninh há hốc mồm trước cảnh tượng này. Khoảng vài giây sau nhìn nhau bật cười không ngớt, Cẩm Mộng Ninh gật đầu hài lòng nói:
- "Như vậy mới xứng đáng là con trai....à không...con rể của cha mẹ chứ."
Cô vừa nói dứt lời liền cảm nhận cái choàng tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh. Ngụy Hắc Viễn vẻ mặt có chút gian xảo, ghé sát tai vợ nói nhỏ:
- "Bà xã, khi không anh lại mất đi đứa con trai cả, thay vào đó lại là con rể. Chi bằng, chúng ta cùng nhau sinh thêm đứa mới nhé."
Ngụy Hắc Viễn chưa nói dứt câu liền cảm nhận cơn đau truyền đến một bên vai mình. Cẩm Mộng Ninh sắc mặt gượng gạo trước sự chứng kiến của các con mà đánh mạnh liên tục vào người chồng, bĩu môi trách móc:
- "Ngụy Hắc Viễn, con đã lớn tới tầm tuổi này rồi mà anh còn dụ dỗ em sinh nữa sao? Đừng có mơ."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh dõng dạc bước trở lên trên lầu khiến Ngụy Hắc Viễn vô cùng lúng túng mà đuổi theo sau, vừa đi vừa hạ giọng thuyết phục:
- "Mộng Ninh, em thử nghĩ đến chuyện này không được sao?"
- "Không bao giờ."
Nhìn cha mẹ mình vẫn ngọt ngào như đôi vợ chồng trẻ khiến cả ba chỉ biết bất lực nhìn nhau, sau đó phá lên cười. Ngụy Gia Bảo dõng dạc lên tiếng nói:
- "Anh thấy chưa, cha của mình khi trước hùm hổ đến đâu cũng phải hạ mình năn nỉ mẹ nữa đấy. Có thể nói, đó là sự khác biệt giữa những người độc thân và những người đã có vợ."
Trước những lời cảnh cáo này, Gia Khiêm không những không sợ mà khoác tay lên vai cô gái đứng cạnh mình, vẻ mặt tự tin, nhìn thẳng vào mắt của Gia Bảo, dõng dạc đáp:
- "Vậy thì anh rất muốn trải nghiệm cảm giác ấy như thế nào."