• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, bên trong phòng tắm vang lên giọng hét thất thanh của người đàn ông khiến Cẩm Mộng Ninh hoảng hốt mà lật đật chạy vào bên trong. Ngụy Hắc Viễn cảm nhận rõ âm thanh của tiếng bước chân ngày một gần liền lập tức tỏ vẻ đau nhức, khẽ ôm lấy vai mà rên rỉ:

- "Mộng Ninh, anh sơ ý cử động mạnh khiến vết thương bị đau. Vì thế, em có thể lau người giúp anh không?"

Ánh mắt long lanh khẩn cầu của Ngụy Hắc Viễn khiến Cẩm Mộng Ninh chỉ biết thở dài bất lực. Cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ gần đó, khẽ dùng khăn tẩm nước ấm chậm rãi lau nhẹ lên người anh, miệng lẩm bẩm trách móc:

- "Ngụy Hắc Viễn, anh đâu phải là trẻ con mà sơ hở tỏ ra mè nheo trước mặt tôi chứ? Tôi vốn biết, anh có thể tự mình xử lí những chuyện cỏn con này."

Ngụy Hắc Viễn vẻ mặt tận hưởng. Anh cảm nhận được những đầu ngón tay của người phía sau đang nhẹ nhàng chạm lên tấm lưng vững chãi của mình mà nhếch môi cười đáp:

- "Nhưng anh vẫn thích cảm giác được nũng nịu với em mà thôi."

Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh khẽ bĩu môi mà nhanh tay lau người anh thật nhanh, sau đó dõng dạc đứng bật dậy, gỏn gọn nói:

- "Nhưng tôi không phải mẹ của anh, cho nên không có nghĩa vụ chăm sóc anh từ những việc nhỏ nhặt như thế này."

- "Đúng. Nhưng em là vợ anh."

- "Chúng ta cưới nhau khi nào?"

Giọng điệu Cẩm Mộng Ninh có phần xéo xắt mà bắt bẻ từng lời mà Ngụy Hắc Viễn thốt ra.

- "Nhưng em đã là người của anh rồi cho nên em chính là vợ anh."

Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh bật cười thật lớn mà bĩu môi đáp:

- "Ngụy gia, đến giờ tôi mới biết anh chỉ giỏi việc cầm súng bắn người chứ chưa biết rằng việc xảy ra quan hệ nam nữ cũng chỉ là giải tỏa dục vọng nhất thời mà thôi. Tôi làm việc đó với anh chẳng qua khi ấy dục vọng đã xâm lấn toàn bộ lí trí trong tôi. Thực ra, tôi không hề yêu anh như những gì anh nghĩ."

Bản thân Cẩm Mộng Ninh đến giờ vẫn luôn cho rằng việc cô lo lắng cho Ngụy Hắc Viễn chẳng qua là xuất phát từ sự thương cảm cho tình yêu từ một phía của anh mà thôi, cho nên không chút nghĩ ngợi mà nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe. Vẻ mặt Ngụy Hắc Viễn lập tức tối sầm lại sau khi nghe những lời này. Anh khẽ thở dài, tỏ vẻ hụt hẫng. Đúng như những gì mà Phương Thành đã cảnh báo, cô sẽ chẳng bao giờ toàn tâm toàn ý yêu anh mà khàn giọng đáp:

- "Cảm ơn em đã khiến anh thức tỉnh. Thế nhưng, dù cho anh không bao giờ tồn tại trong tim em đi chăng nữa thì việc đó cũng không sao. Chỉ cần trong lòng anh có em là đủ rồi."

Cẩm Mộng Ninh nhíu mày nhìn anh bất lực. Cô chậm rãi giúp người trước mặt buộc lại dây áo choàng ngủ liền sau đó bước trở ra ngoài, lạnh giọng nói:

- "Anh mau chóng nghỉ ngơi đi. Còn tôi sẽ trở về phòng của mình. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên có thời gian để suy ngẫm lại cảm xúc của bản thân."

Dứt lời, cô khép chặt cửa, bỏ lại Ngụy Hắc Viễn với vẻ mặt có chút buồn bã mà chậm rãi ngồi lên giường trầm tư. Một lúc sau, anh lấy ra tấm ảnh được đặt dưới đầu gối của mình mà cầm lên ngắm nghía. Người con gái trong tấm ảnh nở một nụ cười rạng rỡ, không ai khác đó chính là Phương Mộng Ninh.

- "Mộng Ninh, từ trước tới nay, anh chưa từng dối gạt em cả. Anh thực sự rất yêu em. Mặc dù trong mắt tất cả mọi người, anh là tên phản diện tàn ác. Nhưng đối với em, anh luôn muốn trở thành một thiên sứ dịu dàng có thể ở cạnh, chăm sóc cho em."

Đến khoảng giữa đêm, Ngụy Hắc Viễn hai tay giữ chặt tấm ảnh của người con gái mà đặt lên lồng ngực mình, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, anh cứ mãi trằn trọc mà liên tục trở mình qua lại vì cảm thấy thiếu đi hơi ấm của Cẩm Mộng Ninh. Ngay sau đó, anh bỗng ngồi bật dậy mà quyết định bước sang phòng của cô.

Cánh cửa phòng dần hé mở, Ngụy Hắc Viễn nhẹ nhàng tiến về phía người con gái đã ngủ say ở trên giường trong chiếc váy ngủ hai dây quyến rũ. Liền lập tức, anh nhẹ nhàng nhấc bổng người cô lên một cách nhẹ nhàng mà chậm rãi bế ngược trở vào phòng mình, sau đó đặt lên trên giường mà mỉm cười hài lòng, trầm giọng nói:

- "Em chỉ là đang mộng du bước sang phòng tìm anh thôi."

Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn nằm xuống cạnh người con gái đã ngủ say đến mức chẳng biết trời trăng mà cười tươi hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng kéo nhẹ dây áo ngủ của cô xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên bầu ngực trắng mịn của người con gái, sau đó vòng tay ôm lấy người cô thật chặt mà lim dim chìm vào giấc ngủ.

- "Hơi ấm của anh, ngủ ngon nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK