• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liền sau đó, cô nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt ngượng ngùng mà lập tức ba chân bốn cẳng hớt hải lao ra ngoài, nói vọng lại:

- "Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không mộng du nữa."

Nhìn dáng người con gái khuất dần, lúc này, Ngụy Hắc Viễn khẽ bật cười thật lớn, giọng trầm khàn nói khẽ:

- "Đúng là cô ngốc dễ tin người. Anh cũng rất tò mò nếu như em mộng du thật, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?"

Một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn từ trên lầu bước trở xuống đã nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh ngồi trên sô pha thư thả, tận hưởng tách trà nóng buổi sáng khiến anh nhoẻn miệng cười thầm. Chẳng biết tự khi nào, tần suất nở nụ cười của anh mỗi khi bên cạnh cô nhiều đến mức không thể đếm được.

Ngay khi Cẩm Mộng Ninh vừa đặt tách trà đã cạn sạch xuống bàn thì đã thấy dáng người quen thuộc đứng ngay phía trước, chăm chăm mắt nhìn cô.

- "Ngụy Hắc Viễn, hôm nay anh không tập bắn súng sao?"



Cẩm Mộng Ninh cất giọng hỏi. Người đàn ông không đáp, lập tức kéo cô đi theo mình tiến ra phía chiếc xe đã đậu ngay trước cổng, gỏn gọn đáp:

- "Đi. Anh đưa em ra ngoài giải khuây."

Nghe những lời này, Cẩm Mộng Ninh tròn xoe đôi mắt nhìn anh không ngớt mà khó hiểu hỏi:

- "Khi không anh đưa tôi ra ngoài làm gì chứ? Chẳng phải từ trước tới giờ, anh không muốn tôi xuất hiện ở những nơi đông người sao?"

Ngay khi cô vừa dứt câu liền cảm nhận cả người bị Ngụy Hắc Viễn nhấc bổng lên. Anh không đáp mà dõng dạc bế cô tiến về phía xe, sau đó nháy mắt ra hiệu tài xế mở cửa mà chậm rãi đặt cô ngồi xuống ghế phụ, trầm giọng đáp:

- "Em tưởng mình là tù nhân bị anh giam cầm à? Mộng Ninh, em là vợ anh, không phải là tù nhân. Việc anh đưa em ra ngoài là vì anh nghĩ đến tâm trạng tù túng của em nếu như cứ quanh quẩn mãi trong nhà."

Thoáng chốc, Ngụy Hắc Viễn đã ngồi vào ghế lái. Anh xoay người nhìn sang Cẩm Mộng Ninh, khẽ nâng cầm cô lên, giọng cưng chiều tiếp:

- "Hôm nay em muốn thứ gì anh đều sẽ mua cho em."

Dứt lời, anh rút ra bên trong túi áo mình một chiếc thẻ đen mà đưa về phía Cẩm Mộng Ninh khiến cô trố mắt tỏ vẻ bất ngờ. Đây là chiếc thẻ đen quyền lực của các tổng tài trong truyền thuyết sao? Khóe môi Cẩm Mộng Ninh khẽ cong mà tủm tỉm cười không ngớt. Nhìn thấy cô rạng rỡ như vậy khiến người bên cạnh cũng vui lây. Ánh mắt si tình nhìn chằm chằm vào cô.

- "Tôi giữ chiếc thẻ này luôn, được chứ?"



Cẩm Mộng Ninh cao giọng trêu chọc nào ngờ người bên cạnh không chút do dự mà gật đầu, giọng ôn nhu đáp:

- "Vợ hay chồng giữ đều như nhau cả. Anh cũng đang cần em giữ tiền thay cho anh đấy."

- "Không sợ tôi tiêu sài hoang phí sao?"

Nghe những lời này khiến anh không nhịn được mà phì cười, liền sau đó đưa tay xoa xoa đầu cô, ngọt ngào đáp:

- "Anh tin em. Nhưng nhỡ đúng như những gì em nói thì cũng không sao cả. Cùng lắm là nghèo thôi. Dù sao, anh vốn bắt đầu bằng hai bàn tay trắng cho nên việc giữ nhiều tiền hay không cũng không quan trọng."

Nói đến đây, Ngụy Hắc Viễn bỗng ngừng lại mà bất ngờ hôn lên má của Cẩm Mộng Ninh khiến cô phút chốc thẫn thờ. Bên tai lúc này truyền đến giọng nói trầm ấm của người đàn ông:

- "Việc anh hạnh phúc nhất chính là có em bên cạnh anh mỗi ngày. Như thế đã quá đủ đối với anh rồi."

Sắc mặt Cẩm Mộng Ninh bỗng trở nên trầm tư. Hai tay cô không ngừng đan chặt vào nhau mà do dự có nên nói sự thật với anh rằng cô không phải là Phương Mộng Ninh trong lòng anh mà chỉ là một cô gái xa lạ, vô tình chạm mặt anh trong một hoàn cảnh tréo ngoe.

- "Ngụy Hắc Viễn, thật ra thì..."

Ngay khi cô xoay người qua định nói sự thật thì người bên cạnh sớm đã rời khỏi xe. Anh nhanh chóng mở cửa xe giúp cô, tươi cười nói:

- "Đến nơi rồi. Em cứ mua đồ thỏa thích, còn anh sẽ ở trong xe đợi em ở phía ngoài trung tâm thương mại."

Khu mua sắm...

Trong lúc Cẩm Mộng Ninh đang phân vân không biết mua thứ gì thì vô tình nhìn thấy Mặc Phong Thụy tay trong tay cùng với một cô gái diện trên người bộ váy ôm sang trọng mà phút chốc trở nên tức giận, nhanh chóng tiến về phía trước.

- "Phong Thụy, một lát chúng ta sẽ ăn gì?"

Người bên cạnh khoác lấy tay của Mặc Phong Thụy, giọng mè nheo nói khiến Cẩm Mộng Ninh càng thêm chướng mắt mà tức giận xông đến, tát vào mặt gã đàn ông tồi mà đanh giọng mắng chửi:

- "Mặc Phong Thụy, tên hèn hạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK