Trước câu nói này của anh, người bên cạnh chỉ biết lặng im. Một lúc lâu sau, cô hướng mắt nhìn sang khung ảnh được đặt trên bàn, cạnh giường ngủ mà có chút bất ngờ nói:
- "Đây là tấm ảnh em chụp cùng với anh vào ngày sinh nhật năm anh hai mươi tuổi đây mà."
Nói rồi, cô nhanh chóng lật ngược ra sau mà chậm rãi đọc từng dòng chữ ghi trên đó:
- "Quà sinh nhật mừng anh hai mươi tuổi, Ngân Tuệ mong rằng anh sẽ sớm có người trong lòng mà đặt tấm hình của cô ấy trong chiếc khung ảnh này thì mọi mong ước của anh đều sẽ trở thành sự thật. Em đã hóa phép rồi, anh sẽ ở bên cạnh người con gái ấy đến suốt đời."
Đọc những câu từ trẻ con mà lúc trước mình khi khiến cô không nhịn được mà bật cười. Một lúc sau, chợt nhớ ra điều gì đó, Ngân Tuệ khẽ chu môi nhìn sang người bên cạnh nói:
- "Nhưng mà...anh để ảnh chụp chung với em không sợ phép màu biến mất sao?"
Sắc mặt Gia Khiêm trở nên lúng túng mà nhanh tay giật khung ảnh lại, sau đó trầm giọng đáp:
- "Đến giờ em vẫn tin mấy thứ phép thuật kì ảo đó sao? Anh muốn để hình ai trong khung ảnh mà chẳng được."
Liền lập tức, Ngân Tuệ mặt đối diện nhìn anh, thở dài bất lực đáp:
- "Anh Gia Khiêm, bây giờ em hiểu lý do vì sao đến tận bây giờ anh không yêu ai rồi đấy."
Nói rồi, Ngân Tuệ đứng bật dậy, toan bước trở ra ngoài liền cảm nhận cánh tay bị người phía sau níu lại. Cô tròn xoe mắt mà ngoảnh đầu lại, nhìn anh chằm chằm, bên tai lúc này truyền đến giọng nói trầm ấm:
- "Dù sao thì...cha mẹ không có ở nhà, cho nên, em cũng không cần trở về phòng của mình sớm như vậy đâu."
Một lúc lâu sau, bên trên một chiếc giường, cô gái nhỏ với đôi mắt đã bắt đầu lim dim, nằm tựa đầu lên đùi của chàng thanh niên điềm đạm đang chăm chú đọc sách cho cô nghe. Giọng đọc truyền cảm, nhẹ nhàng và sâu lắng của anh tựa như lời ru khiến Ngân Tuệ thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt cô lúc này đã nhắm nghiền, bên tai cũng chẳng còn nghe rõ những câu đọc từ phía người đàn ông.
- "Kể từ khi có em, cuộc sống anh trở nên ý nghĩa hơn. Duy chỉ có điều, rằng em chưa bao giờ biết được tình cảm đơn phương ấy. Có những lúc, anh rất muốn tỏ bày với em, nhưng lại thôi. Bởi vì anh sợ, sợ rằng nếu như anh nói ra thì cả việc làm bạn, được ở cạnh em cũng chẳng còn. Chính vì thế, anh luôn chôn giấu tình cảm của mình dành cho em ở sâu tận bên trong trái tim. Muốn được cạnh em, muốn được hôn em một lần nhưng không đủ can đảm..."
Đọc đến đây, Gia Khiêm bỗng chốc dừng lại mà cúi mặt nhìn xuống người con gái đã ngủ thiếp đi tự lúc nào. Những ngón tay thon dài nổi đầy gân xanh của anh nhẹ nhàng chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của Ngân Tuệ, khóe môi bất giác mỉm cười, khẽ nói thầm:
- "Cô bé ngốc, lúc nào cũng hối thúc anh lấy vợ. Mong ước đó của em sẽ không bao giờ trở thành hiện thực đâu."
Trong lúc anh nhỏ giọng trách móc, bất ngờ, người nằm trên đùi đột nhiên lên tiếng nói khiến anh giật mình mà buông tay ra khỏi gương mặt của cô gái nhỏ. Hóa ra là Ngân Tuệ đang nằm mơ mà vô thức nói chuyện. Giọng điệu cô vô cùng hạnh phúc mà mơ màng nói:
- "Hoàng tử, cuối cùng chàng cũng đã xuất hiện rồi. Em đã chờ ngày này quá lâu, em yêu chàng."
Dứt lời, cô chu môi, chờ đợi nụ hôn trong giấc mơ của mình. Toàn bộ cảnh tượng này đều bị Gia Khiêm nhìn thấy. Nhìn cô gái nhỏ trong cơn mộng mị, khao khát có được nụ hôn của chàng hoàng tử khiến trong đầu anh lúc này bỗng nảy ra một ý nghĩ, nhưng lại do dự, trầm ngâm tự hỏi:
- "Mình làm như thế có phải là thừa nước đục thả câu trong lúc em ấy đang mơ mộng không?"
Suy nghĩ là thế, nhưng cánh môi nhỏ chúm chím, hồng hồng của cô gái nhỏ không ngừng quyến rũ cho nên trong một giây ngắn ngủi, Gia Khiêm trở nên mất kiểm soát mà chậm rãi cúi thấp người, tiến lại gần đôi môi của thiếu nữ mới lớn. Lúc này, anh cảm nhận được hơi thở dần đều của người nằm dưới mà đột nhiên dừng lại, như thể sợ ai đó bắt gặp.
- "Hoàng tử, em bắt được chàng rồi."
Bất ngờ, Ngân Tuệ vòng tay ôm lấy cổ của Gia Khiêm mà kéo mạnh xuống khiến hai cánh môi đang cách nhau một khoảng lập tức chạm vào. Quá đỗi bất ngờ, Gia Khiêm trợn tròn mắt mà cảm nhận được sự mềm mại nơi cánh môi thiếu nữ. Nhịp tim trong lòng ngực như thể sắp nổ tung mà hốt hoảng đặt Ngân Tuệ nằm lên gối, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
- "Mình...mình vừa chạm vào môi của Ngân Tuệ sao?"
- "Đây là tấm ảnh em chụp cùng với anh vào ngày sinh nhật năm anh hai mươi tuổi đây mà."
Nói rồi, cô nhanh chóng lật ngược ra sau mà chậm rãi đọc từng dòng chữ ghi trên đó:
- "Quà sinh nhật mừng anh hai mươi tuổi, Ngân Tuệ mong rằng anh sẽ sớm có người trong lòng mà đặt tấm hình của cô ấy trong chiếc khung ảnh này thì mọi mong ước của anh đều sẽ trở thành sự thật. Em đã hóa phép rồi, anh sẽ ở bên cạnh người con gái ấy đến suốt đời."
Đọc những câu từ trẻ con mà lúc trước mình khi khiến cô không nhịn được mà bật cười. Một lúc sau, chợt nhớ ra điều gì đó, Ngân Tuệ khẽ chu môi nhìn sang người bên cạnh nói:
- "Nhưng mà...anh để ảnh chụp chung với em không sợ phép màu biến mất sao?"
Sắc mặt Gia Khiêm trở nên lúng túng mà nhanh tay giật khung ảnh lại, sau đó trầm giọng đáp:
- "Đến giờ em vẫn tin mấy thứ phép thuật kì ảo đó sao? Anh muốn để hình ai trong khung ảnh mà chẳng được."
Liền lập tức, Ngân Tuệ mặt đối diện nhìn anh, thở dài bất lực đáp:
- "Anh Gia Khiêm, bây giờ em hiểu lý do vì sao đến tận bây giờ anh không yêu ai rồi đấy."
Nói rồi, Ngân Tuệ đứng bật dậy, toan bước trở ra ngoài liền cảm nhận cánh tay bị người phía sau níu lại. Cô tròn xoe mắt mà ngoảnh đầu lại, nhìn anh chằm chằm, bên tai lúc này truyền đến giọng nói trầm ấm:
- "Dù sao thì...cha mẹ không có ở nhà, cho nên, em cũng không cần trở về phòng của mình sớm như vậy đâu."
Một lúc lâu sau, bên trên một chiếc giường, cô gái nhỏ với đôi mắt đã bắt đầu lim dim, nằm tựa đầu lên đùi của chàng thanh niên điềm đạm đang chăm chú đọc sách cho cô nghe. Giọng đọc truyền cảm, nhẹ nhàng và sâu lắng của anh tựa như lời ru khiến Ngân Tuệ thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt cô lúc này đã nhắm nghiền, bên tai cũng chẳng còn nghe rõ những câu đọc từ phía người đàn ông.
- "Kể từ khi có em, cuộc sống anh trở nên ý nghĩa hơn. Duy chỉ có điều, rằng em chưa bao giờ biết được tình cảm đơn phương ấy. Có những lúc, anh rất muốn tỏ bày với em, nhưng lại thôi. Bởi vì anh sợ, sợ rằng nếu như anh nói ra thì cả việc làm bạn, được ở cạnh em cũng chẳng còn. Chính vì thế, anh luôn chôn giấu tình cảm của mình dành cho em ở sâu tận bên trong trái tim. Muốn được cạnh em, muốn được hôn em một lần nhưng không đủ can đảm..."
Đọc đến đây, Gia Khiêm bỗng chốc dừng lại mà cúi mặt nhìn xuống người con gái đã ngủ thiếp đi tự lúc nào. Những ngón tay thon dài nổi đầy gân xanh của anh nhẹ nhàng chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của Ngân Tuệ, khóe môi bất giác mỉm cười, khẽ nói thầm:
- "Cô bé ngốc, lúc nào cũng hối thúc anh lấy vợ. Mong ước đó của em sẽ không bao giờ trở thành hiện thực đâu."
Trong lúc anh nhỏ giọng trách móc, bất ngờ, người nằm trên đùi đột nhiên lên tiếng nói khiến anh giật mình mà buông tay ra khỏi gương mặt của cô gái nhỏ. Hóa ra là Ngân Tuệ đang nằm mơ mà vô thức nói chuyện. Giọng điệu cô vô cùng hạnh phúc mà mơ màng nói:
- "Hoàng tử, cuối cùng chàng cũng đã xuất hiện rồi. Em đã chờ ngày này quá lâu, em yêu chàng."
Dứt lời, cô chu môi, chờ đợi nụ hôn trong giấc mơ của mình. Toàn bộ cảnh tượng này đều bị Gia Khiêm nhìn thấy. Nhìn cô gái nhỏ trong cơn mộng mị, khao khát có được nụ hôn của chàng hoàng tử khiến trong đầu anh lúc này bỗng nảy ra một ý nghĩ, nhưng lại do dự, trầm ngâm tự hỏi:
- "Mình làm như thế có phải là thừa nước đục thả câu trong lúc em ấy đang mơ mộng không?"
Suy nghĩ là thế, nhưng cánh môi nhỏ chúm chím, hồng hồng của cô gái nhỏ không ngừng quyến rũ cho nên trong một giây ngắn ngủi, Gia Khiêm trở nên mất kiểm soát mà chậm rãi cúi thấp người, tiến lại gần đôi môi của thiếu nữ mới lớn. Lúc này, anh cảm nhận được hơi thở dần đều của người nằm dưới mà đột nhiên dừng lại, như thể sợ ai đó bắt gặp.
- "Hoàng tử, em bắt được chàng rồi."
Bất ngờ, Ngân Tuệ vòng tay ôm lấy cổ của Gia Khiêm mà kéo mạnh xuống khiến hai cánh môi đang cách nhau một khoảng lập tức chạm vào. Quá đỗi bất ngờ, Gia Khiêm trợn tròn mắt mà cảm nhận được sự mềm mại nơi cánh môi thiếu nữ. Nhịp tim trong lòng ngực như thể sắp nổ tung mà hốt hoảng đặt Ngân Tuệ nằm lên gối, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
- "Mình...mình vừa chạm vào môi của Ngân Tuệ sao?"