Nghe những lời này, Ngụy Hắc Viễn lập tức ngồi xuống cạnh Cẩm Mộng Ninh, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc, nhìn thẳng vào mắt cô, nhỏ giọng nói:
- "Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh yêu em đến nhường nào."
- "Ngụy Hắc Viễn, anh đừng nói những lời lẽ sến súa trước mặt tôi có được không? Nổi cả da gà đây này."
Cẩm Mộng Ninh xấu hổ mà vỗ mạnh lên vai Ngụy Hắc Viễn vô tình đụng phải vết thương khiến anh khẽ cắn răng chịu đựng cơn đau truyền đến. Một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh mới nhận ra mà cảm thấy có lỗi, cô lúng túng, quan tâm hỏi:
- "Tôi...tôi làm đau anh đúng không?"
Nghe đến đây, Ngụy Hắc Viễn lập tức nở nụ cười tươi, nhỏ giọng trấn an đáp:
- "Chỉ cần em lo lắng, cho dù có phải bị đau hơn chăng nữa, anh cũng chấp nhận."
Cẩm Mộng Ninh hoàn toàn bất lực trước tình yêu đến mức ngu muội này của anh mà trở nên im lặng. Liền sau đó, cô cất giọng nói:
- "Anh mau cởi chiếc áo thun đang ôm sát người đi. Bị thương như thế còn cố che giấu. Tôi sẽ giúp anh khử trùng vết thương."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh rời khỏi giường mà dõng dạc đi tìm hộp sơ cứu. Ngay khi cô quay trở lại giường thì đã thấy Ngụy Hắc Viễn cởi sạch toàn bộ áo quần trên người mà khoe trọn cơ thể rắn rỏi tr.ần trụ.i của mình trước mặt cô. Ngay lập tức, Cẩm Mộng Ninh giật mình đến mức làm rơi cả chiếc hộp sơ cứu đang cầm trên tay xuống đất lúng túng che mắt của mình lại, lớn tiếng mắng:
- "Ngụy Hắc Viễn, tôi chỉ kêu anh cởi áo ra để khử trùng vết thương thôi mà. Tại sao anh lại cởi hết quần áo trên người chứ?"
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đến đỏ mặt của người con gái khiến Ngụy Hắc Viễn càng thêm khoái chí mà cong môi mỉm cười, sau đó cất giọng ngây thơ như một chú thỏ trắng:
- "Khi nãy anh nghe em bảo cởi cả quần cơ mà."
- "Anh điên à, chỉ bị thương ở tay thì cởi bên dưới làm gì?"
Cẩm Mộng Ninh vừa nhắm mắt vừa tức giận trách móc. Liền sau đó, Ngụy Hắc Viễn chậm rãi tiến lại gần cô, giọng ngọt ngào nói:
- "Anh xin lỗi vì đã nghe không rõ. Mộng Ninh, em mở mắt ra đi, như vậy mới có thể giúp anh sát trùng vết thương chứ."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh lập tức xoay người về hướng khác, nhằm tránh né thân hình cường tráng của người đàn ông đang không ngừng quyến rũ mình. Cô chậm rãi đi về phía giường, nhanh chóng cầm lấy tấm chăn trên giường mà lao tới trùm lấy cơ thể trầ.n trụi của người trước mặt, sau đó mở bừng mắt, tỏ vẻ hài lòng mà ra lệnh nói:
- "Giữ chặt lấy tấm chăn, anh mà bỏ xuống thì sau này đừng hòng nhìn thấy tôi nữa."
Mệnh lệnh của bà xã đại nhân đương nhiên là trên hết. Ngụy Hắc Viễn hai tay giữ chặt lấy tấm chăn, ánh mắt trìu mến nhìn người con gái đang tỉ mỉ từng chút giúp anh khử trùng vết thương trên vai mà cười tươi không ngớt.
Khoảng chừng vài phút sau, mọi thứ đã được băng bó cẩn thận. Cẩm Mộng Ninh tỏ vẻ hài lòng với thành quả của mình, liền sau đó ngẩng cao đầu nhìn người đàn ông đang khư khư giữ chắc tấm chăn đang quấn quanh người, gỏn gọn nói:
- "Xong rồi. Anh có thể đi tắm rửa thay đồ được rồi đó."
Ngay khi cô vừa dứt lời thì người trước mặt lập tức tỏ vẻ đau đớn đến đáng thương mà lên tiếng nói:
- "Ui da, khi không anh lại cảm thấy cả người đau âm ĩ đến mức không tài nào bước vào bên trong để tắm gội."
Trước sự diễn xuất tài tình này của anh khiến người bên cạnh không chút cảnh giác mà lập tức rơi vào bẫy. Cẩm Mộng Ninh vẻ mặt lo lắng, nhanh chóng dìu lấy người bên cạnh, chậm rãi tiến về phía phòng tắm, giọng ôn nhu nói:
- "Được rồi, tôi dìu anh vào bên trong. Cẩn thận đó."
Ngụy Hắc Viễn khoác tay còn lại lên vai người con gái mà nhoẻn miệng cười khoái chí. Anh không quên thi thoảng rên nhẹ vài tiếng nhằm lấy đi sự thương cảm, quan tâm từ người bên cạnh.
- "Anh tự biết dùng tay còn lại để lau người đúng chứ."
Ngay khi dìu Ngụy Hắc Viễn ngồi vào bên trong bồn tắm, Cẩm Mộng Ninh gỏn gọn đặt chiếc bông lau người vào tay anh mà nhanh chóng bước trở ra ngoài đóng sầm cửa lại đến mức anh chưa kịp lên tiếng mà chỉ biết nở nụ cười trừ ngơ ngác nhìn dáng người khuất dạng.
- "Đáng yêu thật đấy. Rõ ràng là đang lo lắng cho mình mà."
- "Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh yêu em đến nhường nào."
- "Ngụy Hắc Viễn, anh đừng nói những lời lẽ sến súa trước mặt tôi có được không? Nổi cả da gà đây này."
Cẩm Mộng Ninh xấu hổ mà vỗ mạnh lên vai Ngụy Hắc Viễn vô tình đụng phải vết thương khiến anh khẽ cắn răng chịu đựng cơn đau truyền đến. Một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh mới nhận ra mà cảm thấy có lỗi, cô lúng túng, quan tâm hỏi:
- "Tôi...tôi làm đau anh đúng không?"
Nghe đến đây, Ngụy Hắc Viễn lập tức nở nụ cười tươi, nhỏ giọng trấn an đáp:
- "Chỉ cần em lo lắng, cho dù có phải bị đau hơn chăng nữa, anh cũng chấp nhận."
Cẩm Mộng Ninh hoàn toàn bất lực trước tình yêu đến mức ngu muội này của anh mà trở nên im lặng. Liền sau đó, cô cất giọng nói:
- "Anh mau cởi chiếc áo thun đang ôm sát người đi. Bị thương như thế còn cố che giấu. Tôi sẽ giúp anh khử trùng vết thương."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh rời khỏi giường mà dõng dạc đi tìm hộp sơ cứu. Ngay khi cô quay trở lại giường thì đã thấy Ngụy Hắc Viễn cởi sạch toàn bộ áo quần trên người mà khoe trọn cơ thể rắn rỏi tr.ần trụ.i của mình trước mặt cô. Ngay lập tức, Cẩm Mộng Ninh giật mình đến mức làm rơi cả chiếc hộp sơ cứu đang cầm trên tay xuống đất lúng túng che mắt của mình lại, lớn tiếng mắng:
- "Ngụy Hắc Viễn, tôi chỉ kêu anh cởi áo ra để khử trùng vết thương thôi mà. Tại sao anh lại cởi hết quần áo trên người chứ?"
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đến đỏ mặt của người con gái khiến Ngụy Hắc Viễn càng thêm khoái chí mà cong môi mỉm cười, sau đó cất giọng ngây thơ như một chú thỏ trắng:
- "Khi nãy anh nghe em bảo cởi cả quần cơ mà."
- "Anh điên à, chỉ bị thương ở tay thì cởi bên dưới làm gì?"
Cẩm Mộng Ninh vừa nhắm mắt vừa tức giận trách móc. Liền sau đó, Ngụy Hắc Viễn chậm rãi tiến lại gần cô, giọng ngọt ngào nói:
- "Anh xin lỗi vì đã nghe không rõ. Mộng Ninh, em mở mắt ra đi, như vậy mới có thể giúp anh sát trùng vết thương chứ."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh lập tức xoay người về hướng khác, nhằm tránh né thân hình cường tráng của người đàn ông đang không ngừng quyến rũ mình. Cô chậm rãi đi về phía giường, nhanh chóng cầm lấy tấm chăn trên giường mà lao tới trùm lấy cơ thể trầ.n trụi của người trước mặt, sau đó mở bừng mắt, tỏ vẻ hài lòng mà ra lệnh nói:
- "Giữ chặt lấy tấm chăn, anh mà bỏ xuống thì sau này đừng hòng nhìn thấy tôi nữa."
Mệnh lệnh của bà xã đại nhân đương nhiên là trên hết. Ngụy Hắc Viễn hai tay giữ chặt lấy tấm chăn, ánh mắt trìu mến nhìn người con gái đang tỉ mỉ từng chút giúp anh khử trùng vết thương trên vai mà cười tươi không ngớt.
Khoảng chừng vài phút sau, mọi thứ đã được băng bó cẩn thận. Cẩm Mộng Ninh tỏ vẻ hài lòng với thành quả của mình, liền sau đó ngẩng cao đầu nhìn người đàn ông đang khư khư giữ chắc tấm chăn đang quấn quanh người, gỏn gọn nói:
- "Xong rồi. Anh có thể đi tắm rửa thay đồ được rồi đó."
Ngay khi cô vừa dứt lời thì người trước mặt lập tức tỏ vẻ đau đớn đến đáng thương mà lên tiếng nói:
- "Ui da, khi không anh lại cảm thấy cả người đau âm ĩ đến mức không tài nào bước vào bên trong để tắm gội."
Trước sự diễn xuất tài tình này của anh khiến người bên cạnh không chút cảnh giác mà lập tức rơi vào bẫy. Cẩm Mộng Ninh vẻ mặt lo lắng, nhanh chóng dìu lấy người bên cạnh, chậm rãi tiến về phía phòng tắm, giọng ôn nhu nói:
- "Được rồi, tôi dìu anh vào bên trong. Cẩn thận đó."
Ngụy Hắc Viễn khoác tay còn lại lên vai người con gái mà nhoẻn miệng cười khoái chí. Anh không quên thi thoảng rên nhẹ vài tiếng nhằm lấy đi sự thương cảm, quan tâm từ người bên cạnh.
- "Anh tự biết dùng tay còn lại để lau người đúng chứ."
Ngay khi dìu Ngụy Hắc Viễn ngồi vào bên trong bồn tắm, Cẩm Mộng Ninh gỏn gọn đặt chiếc bông lau người vào tay anh mà nhanh chóng bước trở ra ngoài đóng sầm cửa lại đến mức anh chưa kịp lên tiếng mà chỉ biết nở nụ cười trừ ngơ ngác nhìn dáng người khuất dạng.
- "Đáng yêu thật đấy. Rõ ràng là đang lo lắng cho mình mà."