Bước xuống lầu, Gia Khiêm đã nhìn thấy Ngân Tuệ ngồi ở bên dưới đang trò chuyện cùng với Cẩm Mộng Ninh và Ngụy Hắc Viễn.
- "Sao? Cha mẹ sẽ sang Canada một tuần để thăm Gia Bảo sao?"
- "Đúng vậy. Thằng bé du học ở bên đó, một mình chăm sóc cho bản thân khiến cha mẹ không an tâm được. Nhân lúc mọi việc ở Devil Group đã được bàn giao lại cho Gia Khiêm, cho nên cha và mẹ mới an tâm bay sang đó thăm em trai con."
Ngân Tuệ hoàn toàn sốc trước thông tin này mà tỏ ra buồn bã, nhỏ giọng năn nỉ:
- "Con cũng muốn thăm Gia Bảo."
- "Không được. Sắp tới đây con chuẩn bị có kì thi đánh giá năng lực cho nên tập trung ôn tập đi. Có Gia Khiêm ở đây, thằng bé sẽ kèm cặp con."
Ngụy Hắc Viễn nghiêm túc lên tiếng khiến người trước mặt chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Một lúc sau, cô nhỏ giọng lên tiếng nói:
- "Con có quen một người bạn, cậu ấy tên là Mã Thiên Kỳ, là học bá trong trường. Hay là, cha mẹ cho phép con đưa cậu ấy về nhà làm gia sư riêng cho con có được không?
Ngay khi cô vừa dứt câu, bên tai bỗng truyền đến tiếng ho khàn của người ở phía lầu mà giật mình ngoảnh đầu nhìn lại. Là Gia Khiêm. Nhanh chóng bước xuống lầu, Gia Khiêm giọng điệu nghiêm túc nói:
- "Không cần làm phiền cậu bạn của em đâu. Cha, mẹ, con sẽ dạy cho em ấy."
Nghe đến đây, Ngân Tuệ lập tức đứng bật dậy mà kiên quyết phản đối:
- "Nhưng mà...anh chẳng phải có nhiều việc thay cha quán xuyến mọi việc sao?"
Thoáng chốc, Gia Khiêm đã đứng đối diện với cô. Vẻ mặt vô cùng kiên định mà dõng dạc nói:
- "Anh sẽ phân bổ thời gian một cách hợp lí."
- "Nhưng mà.. học với bạn cùng tuổi sẽ dễ dàng tiếp thu hơn. Anh nên để dành thời gian ra ngoài hẹn hò, tìm kiếm chị dâu cho em mới đúng."
- "Sao em lúc nào cũng thôi thúc anh chuyện đó chứ? Hơn nữa, anh già lắm hay sao mà em không dễ dàng tiếp thu chứ?"
- "Anh hơn em bảy tuổi. Góc độ nhìn nhận cũng hoàn toàn khác với em."
- "Ý của em là anh cách biệt tuổi tác nên không phù hợp để dạy kèm em sao?"
Cả hai không ngừng tranh cãi qua lại đến mức quên đi sự hiện diện của hai bậc trưởng bối. Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh không nhịn được mà đứng bật dậy, lớn tiếng can ngăn nói:
- "Hai anh em có thôi đi không. Làm như cãi nhau với người yêu không bằng."
Nghe đến đây khiến cả hai lập tức trở nên im lặng. Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh nhìn sang Ngụy Hắc Viễn, cất giọng nói:
- "Viễn, anh mau đưa ra quyết định cuối cùng để tụi nhỏ không tranh cãi nữa."
Ngụy Hắc Viễn lập tức nắm lấy tay người bên cạnh mà gật nhẹ đầu, sau đó lạnh giọng nói:
- "Hai đứa nghe đây, Gia Khiêm sẽ là người kèm cặp con trong suốt khoảng thời gian quan trọng này. Thằng bé từ nhỏ đã được cha đào tạo cho nên rất am hiểu mọi thứ. Trong lúc cha mẹ vắng nhà, con phải nghe lời anh trai đấy, có hiểu không?"
Nói rồi, Ngụy Hắc Viễn nhìn sang Gia Khiêm mà trầm giọng tiếp:
- "Vì con là anh lớn trong nhà cho nên cha tin tưởng giao việc giám sát Ngân Tuệ và báo cáo tình hình học tập của con bé cho cha mẹ, được chứ?"
- "Vâng ạ. Con sẽ thay cha mẹ chăm sóc cho em ấy."
Ngụy Hắc Viễn nở nụ cười hài lòng mà vỗ nhẹ lên vai đứa con này, tự hào nói:
- "Việc con chăm sóc Ngân Tuệ từ lúc nhỏ đã khiến cha hoàn toàn an tâm. Cảm ơn, con trai của cha."
Trước quyết định này, Ngân Tuệ chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo. Cô bĩu môi nhìn ánh mắt tin tưởng của Ngụy Hắc Viễn dành cho Gia Khiêm mà lẩm bẩm nói:
- "Phải công nhận khả năng lấy lòng của anh rất giỏi. Ngay cả một người lạnh lùng với cả thế giới như cha cũng hết mực yêu thương anh. Sau này, khi quen một ai đó, anh cũng không cần hao công tổn sức để lấy lòng gia đình bên vợ đâu ha."
Cẩm Mộng Ninh hoàn toàn bất lực trước giọng điệu xiên xỏ của cô con gái nhỏ này mà nghiêm giọng nói:
- "Ngân Tuệ, con vốn biết Gia Khiêm rất nhạy cảm khi nhắc đến chuyện lập gia đình này sao? Thằng bé vốn chẳng chưa từng nghĩ tới."
Liền lập tức, Ngân Tuệ bĩu môi, cất giọng nói:
- "Tính cách như anh ấy có cô nào mà thèm yêu chứ."
Trước những lời châm chọc, Gia Khiêm hoàn toàn gạt bỏ sang một bên mà tập trung vào vấn đề chính:
- "Để con tiễn cha mẹ ra sân bay."
- "Không cần đâu. Cha đã cho người chờ sẵn ở cổng. Khi nào đến nơi sẽ gọi điện cho con. Giúp cha quán xuyến mọi việc trong nhà nhé."
- "Vâng ạ."
Nói rồi, Ngụy Hắc Viễn khoác vai Cẩm Mộng Ninh mà tươi cười ngồi vào trong xe. Khoảng vài phút sau, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh và sau đó rời khỏi Nguỵ gia.
- "Sao? Cha mẹ sẽ sang Canada một tuần để thăm Gia Bảo sao?"
- "Đúng vậy. Thằng bé du học ở bên đó, một mình chăm sóc cho bản thân khiến cha mẹ không an tâm được. Nhân lúc mọi việc ở Devil Group đã được bàn giao lại cho Gia Khiêm, cho nên cha và mẹ mới an tâm bay sang đó thăm em trai con."
Ngân Tuệ hoàn toàn sốc trước thông tin này mà tỏ ra buồn bã, nhỏ giọng năn nỉ:
- "Con cũng muốn thăm Gia Bảo."
- "Không được. Sắp tới đây con chuẩn bị có kì thi đánh giá năng lực cho nên tập trung ôn tập đi. Có Gia Khiêm ở đây, thằng bé sẽ kèm cặp con."
Ngụy Hắc Viễn nghiêm túc lên tiếng khiến người trước mặt chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Một lúc sau, cô nhỏ giọng lên tiếng nói:
- "Con có quen một người bạn, cậu ấy tên là Mã Thiên Kỳ, là học bá trong trường. Hay là, cha mẹ cho phép con đưa cậu ấy về nhà làm gia sư riêng cho con có được không?
Ngay khi cô vừa dứt câu, bên tai bỗng truyền đến tiếng ho khàn của người ở phía lầu mà giật mình ngoảnh đầu nhìn lại. Là Gia Khiêm. Nhanh chóng bước xuống lầu, Gia Khiêm giọng điệu nghiêm túc nói:
- "Không cần làm phiền cậu bạn của em đâu. Cha, mẹ, con sẽ dạy cho em ấy."
Nghe đến đây, Ngân Tuệ lập tức đứng bật dậy mà kiên quyết phản đối:
- "Nhưng mà...anh chẳng phải có nhiều việc thay cha quán xuyến mọi việc sao?"
Thoáng chốc, Gia Khiêm đã đứng đối diện với cô. Vẻ mặt vô cùng kiên định mà dõng dạc nói:
- "Anh sẽ phân bổ thời gian một cách hợp lí."
- "Nhưng mà.. học với bạn cùng tuổi sẽ dễ dàng tiếp thu hơn. Anh nên để dành thời gian ra ngoài hẹn hò, tìm kiếm chị dâu cho em mới đúng."
- "Sao em lúc nào cũng thôi thúc anh chuyện đó chứ? Hơn nữa, anh già lắm hay sao mà em không dễ dàng tiếp thu chứ?"
- "Anh hơn em bảy tuổi. Góc độ nhìn nhận cũng hoàn toàn khác với em."
- "Ý của em là anh cách biệt tuổi tác nên không phù hợp để dạy kèm em sao?"
Cả hai không ngừng tranh cãi qua lại đến mức quên đi sự hiện diện của hai bậc trưởng bối. Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh không nhịn được mà đứng bật dậy, lớn tiếng can ngăn nói:
- "Hai anh em có thôi đi không. Làm như cãi nhau với người yêu không bằng."
Nghe đến đây khiến cả hai lập tức trở nên im lặng. Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh nhìn sang Ngụy Hắc Viễn, cất giọng nói:
- "Viễn, anh mau đưa ra quyết định cuối cùng để tụi nhỏ không tranh cãi nữa."
Ngụy Hắc Viễn lập tức nắm lấy tay người bên cạnh mà gật nhẹ đầu, sau đó lạnh giọng nói:
- "Hai đứa nghe đây, Gia Khiêm sẽ là người kèm cặp con trong suốt khoảng thời gian quan trọng này. Thằng bé từ nhỏ đã được cha đào tạo cho nên rất am hiểu mọi thứ. Trong lúc cha mẹ vắng nhà, con phải nghe lời anh trai đấy, có hiểu không?"
Nói rồi, Ngụy Hắc Viễn nhìn sang Gia Khiêm mà trầm giọng tiếp:
- "Vì con là anh lớn trong nhà cho nên cha tin tưởng giao việc giám sát Ngân Tuệ và báo cáo tình hình học tập của con bé cho cha mẹ, được chứ?"
- "Vâng ạ. Con sẽ thay cha mẹ chăm sóc cho em ấy."
Ngụy Hắc Viễn nở nụ cười hài lòng mà vỗ nhẹ lên vai đứa con này, tự hào nói:
- "Việc con chăm sóc Ngân Tuệ từ lúc nhỏ đã khiến cha hoàn toàn an tâm. Cảm ơn, con trai của cha."
Trước quyết định này, Ngân Tuệ chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo. Cô bĩu môi nhìn ánh mắt tin tưởng của Ngụy Hắc Viễn dành cho Gia Khiêm mà lẩm bẩm nói:
- "Phải công nhận khả năng lấy lòng của anh rất giỏi. Ngay cả một người lạnh lùng với cả thế giới như cha cũng hết mực yêu thương anh. Sau này, khi quen một ai đó, anh cũng không cần hao công tổn sức để lấy lòng gia đình bên vợ đâu ha."
Cẩm Mộng Ninh hoàn toàn bất lực trước giọng điệu xiên xỏ của cô con gái nhỏ này mà nghiêm giọng nói:
- "Ngân Tuệ, con vốn biết Gia Khiêm rất nhạy cảm khi nhắc đến chuyện lập gia đình này sao? Thằng bé vốn chẳng chưa từng nghĩ tới."
Liền lập tức, Ngân Tuệ bĩu môi, cất giọng nói:
- "Tính cách như anh ấy có cô nào mà thèm yêu chứ."
Trước những lời châm chọc, Gia Khiêm hoàn toàn gạt bỏ sang một bên mà tập trung vào vấn đề chính:
- "Để con tiễn cha mẹ ra sân bay."
- "Không cần đâu. Cha đã cho người chờ sẵn ở cổng. Khi nào đến nơi sẽ gọi điện cho con. Giúp cha quán xuyến mọi việc trong nhà nhé."
- "Vâng ạ."
Nói rồi, Ngụy Hắc Viễn khoác vai Cẩm Mộng Ninh mà tươi cười ngồi vào trong xe. Khoảng vài phút sau, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh và sau đó rời khỏi Nguỵ gia.