Mặc Phong Thụy tâm trạng vô cùng vui vẻ mà hiên ngang rời khỏi hộp đêm Terra Blues. Khóe môi hắn khẽ nhếch, vừa đi vừa đếm số tiền mà bản thân đã thắng được trong một cuộc cá cược hôm nay mà cong môi huýt sáo.
Ngay khi bước xuống hầm đỗ xe, bất ngờ từ phía đằng sau, xuất hiện hai người đàn ông vạm vỡ đeo kín đen lặng lẽ đi theo sau. Hai người họ nhanh chóng dùng túi vải đen trùm kín đầu của Mặc Phong Thụy khiến hắn hoảng hốt mà làm rơi cọc tiền đang đếm dở xuống đất, hét toáng lên:
- "Là ai vậy? Sao lại tấn công tôi chứ? Các người là cướp đúng không? Bên dưới chân tôi có rất nhiều tiền đấy."
Mặc cho người trước mặt không ngừng nói luyên thuyên, hai gã đàn ông kính đen ở phía sau khẽ hướng mắt nhìn về phía người đàn ông với dáng vẻ oai phong băng lãnh đang ung dung hút thuốc trên chiếc xe hơi gần đó. Người trên xe nét mặt không chút biểu cảm khẽ nhếch môi nhìn Mặc Phong Thụy bị trùm kín đầu, đang không ngừng lảm nhảm, liền lập tức ném mạnh điếu thuốc đang hút dở phân nửa xuống đất, sau đó dõng dạc vẫy tay ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của mình đánh liên tục vào người Mặc Phong Thụy.
- "Ối....á....các người là ai? Khi không lại tấn công tôi chứ? Rõ ràng, Mặc Phong Thụy tôi đã không còn nợ ai bất cứ khoản tiền nào mà. Khu vực này là địa bàn của Ngụy gia đấy."
Mặc Phong Thụy bị đánh đến mức không còn lời lẽ nào thốt ra được mà mượn sự uy nghiêm của Ngụy gia nhằm đe dọa hai gã lạ mặt. Nghe những lời này, bọn chúng bật cười thật lớn, không nói không rằng mà lên gối tấn công mạnh vào vùng bụng của Mặc Phong Thụy khiến hắn bị đau đến mức sắp sửa nôn tháo toàn bộ số thức ăn chưa kịp tiêu hóa trong bụng mình mà đau đớn, hạ giọng van xin.
- "Chí ít thì các người phải cho tôi xem mặt chứ? Rằng tôi có gây thù chuốc oán với các người không?"
Hai gã đàn ông đeo kính đen vẫn không đáp. Liền sau đó, dùng tay rút chặt túi vải đen siết chặt cổ, khiến Mặc Phong Thụy ngạt thở mà chỉ biết thốt lên ú ớ. Ngay sau đó, một tên liền ném một lá thư xuống cạnh người Mặc Phong Thụy đang không ngừng lăn lộn quằn quại trên đất. Sau đó, cả hai nhanh chóng lên xe của người đang ngồi chờ sẵn mà lên ga rời khỏi.
Mãi một lúc sau, Mặc Phong Thụy mới chậm rãi tháo túi vải đen trùm đầu mình ra mà ném mạnh xuống đất. Gương mặt bị tác động mạnh đến tím bầm, sưng tấy cả lên, toàn thân cũng bắt đầu cảm thấy tê nhức mà khập khiễng đứng dậy, đanh giọng mắng chửi:
- "Lũ người điên."
Toàn bộ số tiền nằm rải rác dưới đất vẫn còn nguyên vẹn khiến Mặc Phong Thụy vô cùng khó hiểu rằng tại sao mình lại bị hai gã đàn ông đó đánh đập một cách vô cớ đến vậy. Mãi một lúc sau, hắn tinh mắt phát hiện tờ giấy, bên trên có ghi vài dòng chữ đầy sát khí:
- "Đây chỉ là lời cảnh cáo mà tao dành cho mày. Đừng để tao biết mày làm cô ấy rơi nước mắt dù chỉ một lần, tao nhất định sẽ cho người đánh mày đến nhừ tử mà đem xương của mày đi nấu cháo cho heo ăn đấy."
Đọc đến đây khiến Mặc Phong Thụy sợ đế mức giật mình mà ném mạnh lá thư trên tay xuống. Trong đầu không ngừng nghĩ ngợi về những kẻ thù của mình. Rốt cuộc, người phụ nữ mà người đàn ông bí ẩn này nhắc đến là ai? Và anh rốt cuộc đã làm gì khiến cô ta tổn thương chứ?
Nghĩ mãi không ra, Mặc Phong Thụy nghiến răng, cúi người nhặt lấy bức thư lên mà xé nát thành nhiều mảnh vụn, sau đó lê cơ thể đau nhức mà chậm rãi đi tìm nơi đỗ xe của mình.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hai gã đàn ông đeo kính đen ngồi ở phía trước. Một tên tập trung điều khiển vô lăng, tên còn lại khẽ ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau đang ung dung hút thuốc với vẻ mặt vô cùng trầm lặng mà cất giọng hỏi:
- "Ngụy gia, chỉ đánh cảnh cáo Mặc Phong Thụy thôi sao?"
Nghe những lời này, giọng nói trầm thấp tựa như ác quỷ dưới tận mười tám tầng địa ngục khiến cho hai người ngồi trước phút chốc cũng trở nên dè dặt mà im lặng chờ đợi câu trả lời. Một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn phả ra một làn khói trắng, làm mù mịt khắp không gian e hẹp bên trong xe, giọng khàn đục đáp:
- "Một tên hèn nhát như Mặc Phong Thụy rất dễ bị giết chết bất cứ lúc nào. Nhưng về sau này, có lẽ hắn sẽ chẳng còn liên quan đến cô ấy nữa. Cho nên, giết chết hắn chỉ làm bẩn tay của tôi mà thôi."
Liền lập tức, hai người ngồi phía trước gật đầu tán thành, trầm giọng đáp:
- "Vâng, thuộc hạ biết rồi."
Ngay khi bước xuống hầm đỗ xe, bất ngờ từ phía đằng sau, xuất hiện hai người đàn ông vạm vỡ đeo kín đen lặng lẽ đi theo sau. Hai người họ nhanh chóng dùng túi vải đen trùm kín đầu của Mặc Phong Thụy khiến hắn hoảng hốt mà làm rơi cọc tiền đang đếm dở xuống đất, hét toáng lên:
- "Là ai vậy? Sao lại tấn công tôi chứ? Các người là cướp đúng không? Bên dưới chân tôi có rất nhiều tiền đấy."
Mặc cho người trước mặt không ngừng nói luyên thuyên, hai gã đàn ông kính đen ở phía sau khẽ hướng mắt nhìn về phía người đàn ông với dáng vẻ oai phong băng lãnh đang ung dung hút thuốc trên chiếc xe hơi gần đó. Người trên xe nét mặt không chút biểu cảm khẽ nhếch môi nhìn Mặc Phong Thụy bị trùm kín đầu, đang không ngừng lảm nhảm, liền lập tức ném mạnh điếu thuốc đang hút dở phân nửa xuống đất, sau đó dõng dạc vẫy tay ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của mình đánh liên tục vào người Mặc Phong Thụy.
- "Ối....á....các người là ai? Khi không lại tấn công tôi chứ? Rõ ràng, Mặc Phong Thụy tôi đã không còn nợ ai bất cứ khoản tiền nào mà. Khu vực này là địa bàn của Ngụy gia đấy."
Mặc Phong Thụy bị đánh đến mức không còn lời lẽ nào thốt ra được mà mượn sự uy nghiêm của Ngụy gia nhằm đe dọa hai gã lạ mặt. Nghe những lời này, bọn chúng bật cười thật lớn, không nói không rằng mà lên gối tấn công mạnh vào vùng bụng của Mặc Phong Thụy khiến hắn bị đau đến mức sắp sửa nôn tháo toàn bộ số thức ăn chưa kịp tiêu hóa trong bụng mình mà đau đớn, hạ giọng van xin.
- "Chí ít thì các người phải cho tôi xem mặt chứ? Rằng tôi có gây thù chuốc oán với các người không?"
Hai gã đàn ông đeo kính đen vẫn không đáp. Liền sau đó, dùng tay rút chặt túi vải đen siết chặt cổ, khiến Mặc Phong Thụy ngạt thở mà chỉ biết thốt lên ú ớ. Ngay sau đó, một tên liền ném một lá thư xuống cạnh người Mặc Phong Thụy đang không ngừng lăn lộn quằn quại trên đất. Sau đó, cả hai nhanh chóng lên xe của người đang ngồi chờ sẵn mà lên ga rời khỏi.
Mãi một lúc sau, Mặc Phong Thụy mới chậm rãi tháo túi vải đen trùm đầu mình ra mà ném mạnh xuống đất. Gương mặt bị tác động mạnh đến tím bầm, sưng tấy cả lên, toàn thân cũng bắt đầu cảm thấy tê nhức mà khập khiễng đứng dậy, đanh giọng mắng chửi:
- "Lũ người điên."
Toàn bộ số tiền nằm rải rác dưới đất vẫn còn nguyên vẹn khiến Mặc Phong Thụy vô cùng khó hiểu rằng tại sao mình lại bị hai gã đàn ông đó đánh đập một cách vô cớ đến vậy. Mãi một lúc sau, hắn tinh mắt phát hiện tờ giấy, bên trên có ghi vài dòng chữ đầy sát khí:
- "Đây chỉ là lời cảnh cáo mà tao dành cho mày. Đừng để tao biết mày làm cô ấy rơi nước mắt dù chỉ một lần, tao nhất định sẽ cho người đánh mày đến nhừ tử mà đem xương của mày đi nấu cháo cho heo ăn đấy."
Đọc đến đây khiến Mặc Phong Thụy sợ đế mức giật mình mà ném mạnh lá thư trên tay xuống. Trong đầu không ngừng nghĩ ngợi về những kẻ thù của mình. Rốt cuộc, người phụ nữ mà người đàn ông bí ẩn này nhắc đến là ai? Và anh rốt cuộc đã làm gì khiến cô ta tổn thương chứ?
Nghĩ mãi không ra, Mặc Phong Thụy nghiến răng, cúi người nhặt lấy bức thư lên mà xé nát thành nhiều mảnh vụn, sau đó lê cơ thể đau nhức mà chậm rãi đi tìm nơi đỗ xe của mình.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hai gã đàn ông đeo kính đen ngồi ở phía trước. Một tên tập trung điều khiển vô lăng, tên còn lại khẽ ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau đang ung dung hút thuốc với vẻ mặt vô cùng trầm lặng mà cất giọng hỏi:
- "Ngụy gia, chỉ đánh cảnh cáo Mặc Phong Thụy thôi sao?"
Nghe những lời này, giọng nói trầm thấp tựa như ác quỷ dưới tận mười tám tầng địa ngục khiến cho hai người ngồi trước phút chốc cũng trở nên dè dặt mà im lặng chờ đợi câu trả lời. Một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn phả ra một làn khói trắng, làm mù mịt khắp không gian e hẹp bên trong xe, giọng khàn đục đáp:
- "Một tên hèn nhát như Mặc Phong Thụy rất dễ bị giết chết bất cứ lúc nào. Nhưng về sau này, có lẽ hắn sẽ chẳng còn liên quan đến cô ấy nữa. Cho nên, giết chết hắn chỉ làm bẩn tay của tôi mà thôi."
Liền lập tức, hai người ngồi phía trước gật đầu tán thành, trầm giọng đáp:
- "Vâng, thuộc hạ biết rồi."