Đột nhiên, Cẩm Mộng Ninh bỗng trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt của đối phương, trầm giọng hỏi:
- "Ngụy Hắc Viễn, giả sử khi ấy, tên bạo loạn nhanh tay hơn mà bắn chết tôi thì anh sẽ..."
Cô chưa kịp dứt câu liền cảm nhận cánh môi mình đã bị đầu ngón tay của người đàn ông chặn lại, Ngụy Hắc Viễn nhíu mày nói:
- "Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu."
Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh đẩy nhẹ ngón tay anh ra khỏi bờ môi mình mà lạnh giọng trách móc:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
- "Tôi có gì đặc biệt khiến anh phải đánh đổi tất cả, thậm chí chẳng màng tính mạng mà liều mình đến giải cứu tôi? Ngụy Hắc Viễn, tôi tin rằng, có rất nhiều cô gái sẵn sàng vì anh mà trao đi trinh tiết của họ. Hà cớ gì anh phải mãi đuổi theo bóng hình của người vốn xem anh là kẻ thù không đội trời chung chứ?"
Nghe những lời này khiến vẻ mặt Ngụy Hắc Viễn tối sầm lại, hai tay anh khẽ đặt lên vai người trước mặt mà chậm rãi nói rõ từng chữ:
- "Nếu như em chết thì anh sẽ sống cô độc đến cả đời. Trong mắt anh, chỉ có mỗi Phương Mộng Ninh mà thôi, chẳng ai ngoài em."
Không ngờ, con người này lại si tình đến nỗi chẳng còn phân biệt luân thường đạo lí mà đến cướp dâu và độc chiếm cô cho riêng mình. Im lặng một hồi, Cẩm Mộng Ninh cất giọng lạnh lùng nói, nhằm khiến đối phương thay đổi suy nghĩ mà tìm một lối đi khác, mang lại hạnh phúc cho anh.
- "Vậy nếu như tôi nói, Phương Mộng Ninh của anh sớm đã chết rồi và người đứng trước mặt anh bây giờ là một người hoàn toàn khác thì anh có tin không?"
- "Mộng Ninh, em nói nhăng nói cuội gì vậy?"
Ngụy Hắc Viễn nhíu mày khó hiểu mà lên tiếng hỏi lại. Lúc này cô mới suy ngẫm lại. Quả thật khiến cho anh tin việc cô đã trùng sinh vào trong thân xác của Phương Mộng Ninh là việc hoàn toàn phi lí, cho nên cô khẽ lắc đầu, bất lực thở dài mà đổi sang câu nói khác.
- "Ngụy Hắc Viễn, anh cũng biết tôi có chồng sắp cưới rồi. Nếu như tôi nói tôi đã sớm mất đi lần đầu thì anh sẽ tính thế nào?"
Dứt lời, trong lòng Cẩm Mộng Ninh không ngừng nghĩ đến cảnh tượng Ngụy Hắc Viễn sẽ trở nên tức giận đến phát điên ngay khi nghe những lời khiêu khích này. Tuy nhiên, thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Anh không đáp cũng không tức giận mà chỉ nhìn chằm chằm vào những đầu ngón tay đang không ngừng giật nhẹ của người đối diện mà nhếch môi cười nhạt, sau đó tiến sát lại gần cô mà nói nhỏ vào tai:
- "Vậy em kể lại cho tôi cách thực hiện từng bước như thế nào? Biết đâu sau này, tôi có thể áp dụng cách đó trên giường với một người con gái."
Liền lập tức, vành tai của Cẩm Mộng Ninh phút chốc đỏ bừng vì những câu hỏi có phần nhạy cảm này của anh mà lúng túng, lớn tiếng mắng:
- "Anh biến thái à, những chuyện đó sao...sao có thể kể lại cho người khác nghe chứ."
Nghe những lời gượng gạo này của người con gái khiến anh càng thêm chắc nịch rằng cô chỉ có kinh nghiệm hôn, chứ chưa từng trải qua chuyện chăn gối cùng đàn ông. Một phần khác, anh biết được chuyện đó thông qua những đầu ngón tay phản chủ, đang không ngừng run rẩy của cô và ánh mắt không thành thật ngay khi cô nói đến chuyện đó.
Bất ngờ, anh đi về phía tivi, chậm rãi dò tìm một bộ phim. Ngay khi những hình ảnh hiện ra khiến Cẩm Mộng Ninh trợn tròn mắt mà nhanh chóng đưa tay che mặt, tức giận mắng:
- "Ngụy Hắc Viễn, khi không anh mở cho tôi xem những thứ này để làm gì?"
Trước sự tức giận của người bên cạnh, Ngụy Hắc Viễn không cầm lòng được mà bật cười thật lớn. Anh nhanh chóng gỡ tay Cẩm Mộng Ninh ra khỏi khiến cô giật mình mà lập tức nhắm mắt lại. Âm thanh chân thực phát ra từ phía tivi khiến cô xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai mà gấp gáp lớn tiếng ra lệnh:
- "Mau tắt ngay cho tôi. Ngụy Hắc Viễn, anh mau tắt tivi cho tôi."
Ngay khi cô vừa dứt câu đã bị anh đẩy ngã xuống giường. Một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn mới chịu tắt màn hình vốn có những cảnh vô cùng nóng bỏng. Anh khẽ nâng cằm người trên giường, giọng khàn đục nói:
- "Ngay cả chỉ việc xem thôi mà đã khiến em xấu hổ đến thế. Vậy thì, em có tư cách gì mà dõng dạc tuyên bố rằng bản thân đã trải qua chuyện đó chứ."
- "Ngụy Hắc Viễn, giả sử khi ấy, tên bạo loạn nhanh tay hơn mà bắn chết tôi thì anh sẽ..."
Cô chưa kịp dứt câu liền cảm nhận cánh môi mình đã bị đầu ngón tay của người đàn ông chặn lại, Ngụy Hắc Viễn nhíu mày nói:
- "Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu."
Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh đẩy nhẹ ngón tay anh ra khỏi bờ môi mình mà lạnh giọng trách móc:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
- "Tôi có gì đặc biệt khiến anh phải đánh đổi tất cả, thậm chí chẳng màng tính mạng mà liều mình đến giải cứu tôi? Ngụy Hắc Viễn, tôi tin rằng, có rất nhiều cô gái sẵn sàng vì anh mà trao đi trinh tiết của họ. Hà cớ gì anh phải mãi đuổi theo bóng hình của người vốn xem anh là kẻ thù không đội trời chung chứ?"
Nghe những lời này khiến vẻ mặt Ngụy Hắc Viễn tối sầm lại, hai tay anh khẽ đặt lên vai người trước mặt mà chậm rãi nói rõ từng chữ:
- "Nếu như em chết thì anh sẽ sống cô độc đến cả đời. Trong mắt anh, chỉ có mỗi Phương Mộng Ninh mà thôi, chẳng ai ngoài em."
Không ngờ, con người này lại si tình đến nỗi chẳng còn phân biệt luân thường đạo lí mà đến cướp dâu và độc chiếm cô cho riêng mình. Im lặng một hồi, Cẩm Mộng Ninh cất giọng lạnh lùng nói, nhằm khiến đối phương thay đổi suy nghĩ mà tìm một lối đi khác, mang lại hạnh phúc cho anh.
- "Vậy nếu như tôi nói, Phương Mộng Ninh của anh sớm đã chết rồi và người đứng trước mặt anh bây giờ là một người hoàn toàn khác thì anh có tin không?"
- "Mộng Ninh, em nói nhăng nói cuội gì vậy?"
Ngụy Hắc Viễn nhíu mày khó hiểu mà lên tiếng hỏi lại. Lúc này cô mới suy ngẫm lại. Quả thật khiến cho anh tin việc cô đã trùng sinh vào trong thân xác của Phương Mộng Ninh là việc hoàn toàn phi lí, cho nên cô khẽ lắc đầu, bất lực thở dài mà đổi sang câu nói khác.
- "Ngụy Hắc Viễn, anh cũng biết tôi có chồng sắp cưới rồi. Nếu như tôi nói tôi đã sớm mất đi lần đầu thì anh sẽ tính thế nào?"
Dứt lời, trong lòng Cẩm Mộng Ninh không ngừng nghĩ đến cảnh tượng Ngụy Hắc Viễn sẽ trở nên tức giận đến phát điên ngay khi nghe những lời khiêu khích này. Tuy nhiên, thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Anh không đáp cũng không tức giận mà chỉ nhìn chằm chằm vào những đầu ngón tay đang không ngừng giật nhẹ của người đối diện mà nhếch môi cười nhạt, sau đó tiến sát lại gần cô mà nói nhỏ vào tai:
- "Vậy em kể lại cho tôi cách thực hiện từng bước như thế nào? Biết đâu sau này, tôi có thể áp dụng cách đó trên giường với một người con gái."
Liền lập tức, vành tai của Cẩm Mộng Ninh phút chốc đỏ bừng vì những câu hỏi có phần nhạy cảm này của anh mà lúng túng, lớn tiếng mắng:
- "Anh biến thái à, những chuyện đó sao...sao có thể kể lại cho người khác nghe chứ."
Nghe những lời gượng gạo này của người con gái khiến anh càng thêm chắc nịch rằng cô chỉ có kinh nghiệm hôn, chứ chưa từng trải qua chuyện chăn gối cùng đàn ông. Một phần khác, anh biết được chuyện đó thông qua những đầu ngón tay phản chủ, đang không ngừng run rẩy của cô và ánh mắt không thành thật ngay khi cô nói đến chuyện đó.
Bất ngờ, anh đi về phía tivi, chậm rãi dò tìm một bộ phim. Ngay khi những hình ảnh hiện ra khiến Cẩm Mộng Ninh trợn tròn mắt mà nhanh chóng đưa tay che mặt, tức giận mắng:
- "Ngụy Hắc Viễn, khi không anh mở cho tôi xem những thứ này để làm gì?"
Trước sự tức giận của người bên cạnh, Ngụy Hắc Viễn không cầm lòng được mà bật cười thật lớn. Anh nhanh chóng gỡ tay Cẩm Mộng Ninh ra khỏi khiến cô giật mình mà lập tức nhắm mắt lại. Âm thanh chân thực phát ra từ phía tivi khiến cô xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai mà gấp gáp lớn tiếng ra lệnh:
- "Mau tắt ngay cho tôi. Ngụy Hắc Viễn, anh mau tắt tivi cho tôi."
Ngay khi cô vừa dứt câu đã bị anh đẩy ngã xuống giường. Một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn mới chịu tắt màn hình vốn có những cảnh vô cùng nóng bỏng. Anh khẽ nâng cằm người trên giường, giọng khàn đục nói:
- "Ngay cả chỉ việc xem thôi mà đã khiến em xấu hổ đến thế. Vậy thì, em có tư cách gì mà dõng dạc tuyên bố rằng bản thân đã trải qua chuyện đó chứ."