Cẩm Mộng Ninh nở nụ cười thích thú mà trêu đùa yết hầu của người đàn ông khiến người đang lái xe cũng cảm thấy xót thay cho Ngụy Hắc Viễn mà lên tiếng nhắc nhở:
- "Thiếu phu nhân, cô không nên chạm vào yết hầu của nam giới."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh lập tức thu tay về mà nhìn người đang nằm trên đùi lúc này căng thẳng đến mức gương mặt nhiễu nhại mồ hôi. Hơi thở anh cũng trở nên dồn dập khiến cô càng thêm lo lắng, cất giọng quan tâm hỏi:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh không khỏe trong người sao?"
Sắc mặt Ngụy Hắc Viễn tái nhợt. Anh không đáp mà giơ tay ra hiệu cho dừng xe lại, liền sau đó lao thật nhanh ra bên ngoài. Cẩm Mộng Ninh ngồi bên trong xe khẽ quan sát qua cửa kính, giọng điệu có chút tội lỗi nói:
- "Có phải tại tôi trêu đùa quá mức khiến anh ấy không khỏe trong người cho nên phải bước xuống xe để lấy lại tinh thần."
Thuộc hạ nghe những lời này rồi nhìn dáng vẻ vô tội này của cô chỉ biết lắc đầu mỉm cười bất lực mà nói thầm trong bụng:
- "Không phải Ngụy gia sức khỏe kém mà là do cô đã vô tình kích thích vào nơi yết hầu nhạy cảm ấy. Ngụy gia chẳng qua bước xuống xe nhằm để kiểm soát lại lý trí của mình mà thôi."
Trường bắn...
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước nơi cần đến. Cẩm Mộng Ninh tròn xoe mắt ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy Ngụy Hắc Viễn diện trên người bộ đồ bảo hộ, kính che mắt trông thật ngầu khiến cô trố mắt ngẩn ngơ. Gương mặt vốn tươi cười của Ngụy Hắc Viễn lập tức trở nên băng lạnh kể từ khi đặt chân vào điểm bắn. Nét mặt nghiêm nghị chậm rãi mang ốp tai vào. Tuy nhiên, anh vẫn không quên giúp người bên cạnh trang bị đầy đủ vật dụng cần thiết trước khi bắt đầu bắn súng.
Rẹt...Rẹt...
Đôi tay lắp đạn một cách vô cùng thuần thục khiến Cẩm Mộng Ninh chỉ biết đứng cạnh trố mắt dõi theo từng thao tác vô cùng dứt khoát của anh mà không quên ồ lên một tiếng. Ngụy Hắc Viễn hướng thẳng ngón trỏ về phía tấm bia đặt cách đó khoảng vài chục mét để ước lượng trọng tâm cũng như đường đi của viên đạn. Liền sau đó, anh cầm lấy khẩu súng trên bàn lên mà nhắm thẳng vào mục tiêu, sau đó nổ súng một cách dứt khoát. Viên đạn ghim trúng vào trọng tâm của tấm bia khiến Cẩm Mộng Ninh tròn xoe mắt cảm thán mà vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Cuối cùng, cũng tới lượt của Cẩm Mộng Ninh. Cô lúc này trong vô cùng căng thẳng. Bởi vì, đây là lần đầu tiên cô cầm súng cho nên cảm giác có chút không quen. Thấy vẻ mặt lo lắng của người con gái, Ngụy Hắc Viễn nhanh chóng đứng ở phía sau hậu thuẫn. Anh ghé sát tai cô, nhỏ giọng trấn an:
- "Chỉ là tập bắn mà thôi cho nên em không cần phải đặt cao mục tiêu giống như anh. Hít thở sâu và thả lỏng sẽ giúp em phần nào cảm thấy thoải mái trước khi nhấn cò."
Dứt lời, anh nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cầm súng, không quên dặn dò nói:
- "Em phải giữ chặt súng thế này, bởi vì trong lúc bắn sẽ có một lực tác động ngược trở lại khiến cho súng bị giật nhẹ. Vì thế, em cần phải lưu ý điều này."
Cẩm Mộng Ninh gật đầu liên tục như thể đã tiếp thu kiến thức. Cô nhíu mắt hướng thẳng phía tấm bia, liền sau đó nhấn cò súng.
Đùng...Đùng...Đùng...
Ba viên đạn thành công ghim thẳng vào tấm bia. Tuy nhiên, vị trí cách trọng tâm còn khá xa so với Ngụy Hắc Viễn. Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là một khởi đầu thành công với một người tay ngang như cô.
- "Mộng Ninh, em làm tốt lắm."
Ngụy Hắc Viễn đưa tay xoa xoa đầu của thiếu nữ mà khen ngợi, khiến cô cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân mà nhảy xổm lên, ôm chầm lấy người trước mặt, cười tươi nói:
- "Viễn ơi, em làm được rồi."
Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong ngay khi nghe Cẩm Mộng Ninh gọi mình bằng tên gọi thân mật khiến anh cảm thấy việc đưa cô đến đây chẳng hề lãng phí chút nào. Bàn tay bất giác ôm chầm lấy eo của thiếu nữ. Một lúc lâu sau, Cẩm Mộng Ninh thay đổi mục tiêu. Ánh mắt cô lúc này đổ dồn về khu vực bắn cung mà hớn hở chạy thật nhanh về phía trước, không quên ngoảnh đầu nhìn lại người ở phía sau, giọng trong veo nói:
- "Viễn, chúng ta mau đến chỗ tập bắn cung đi."
- "Thiếu phu nhân, cô không nên chạm vào yết hầu của nam giới."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh lập tức thu tay về mà nhìn người đang nằm trên đùi lúc này căng thẳng đến mức gương mặt nhiễu nhại mồ hôi. Hơi thở anh cũng trở nên dồn dập khiến cô càng thêm lo lắng, cất giọng quan tâm hỏi:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh không khỏe trong người sao?"
Sắc mặt Ngụy Hắc Viễn tái nhợt. Anh không đáp mà giơ tay ra hiệu cho dừng xe lại, liền sau đó lao thật nhanh ra bên ngoài. Cẩm Mộng Ninh ngồi bên trong xe khẽ quan sát qua cửa kính, giọng điệu có chút tội lỗi nói:
- "Có phải tại tôi trêu đùa quá mức khiến anh ấy không khỏe trong người cho nên phải bước xuống xe để lấy lại tinh thần."
Thuộc hạ nghe những lời này rồi nhìn dáng vẻ vô tội này của cô chỉ biết lắc đầu mỉm cười bất lực mà nói thầm trong bụng:
- "Không phải Ngụy gia sức khỏe kém mà là do cô đã vô tình kích thích vào nơi yết hầu nhạy cảm ấy. Ngụy gia chẳng qua bước xuống xe nhằm để kiểm soát lại lý trí của mình mà thôi."
Trường bắn...
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước nơi cần đến. Cẩm Mộng Ninh tròn xoe mắt ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy Ngụy Hắc Viễn diện trên người bộ đồ bảo hộ, kính che mắt trông thật ngầu khiến cô trố mắt ngẩn ngơ. Gương mặt vốn tươi cười của Ngụy Hắc Viễn lập tức trở nên băng lạnh kể từ khi đặt chân vào điểm bắn. Nét mặt nghiêm nghị chậm rãi mang ốp tai vào. Tuy nhiên, anh vẫn không quên giúp người bên cạnh trang bị đầy đủ vật dụng cần thiết trước khi bắt đầu bắn súng.
Rẹt...Rẹt...
Đôi tay lắp đạn một cách vô cùng thuần thục khiến Cẩm Mộng Ninh chỉ biết đứng cạnh trố mắt dõi theo từng thao tác vô cùng dứt khoát của anh mà không quên ồ lên một tiếng. Ngụy Hắc Viễn hướng thẳng ngón trỏ về phía tấm bia đặt cách đó khoảng vài chục mét để ước lượng trọng tâm cũng như đường đi của viên đạn. Liền sau đó, anh cầm lấy khẩu súng trên bàn lên mà nhắm thẳng vào mục tiêu, sau đó nổ súng một cách dứt khoát. Viên đạn ghim trúng vào trọng tâm của tấm bia khiến Cẩm Mộng Ninh tròn xoe mắt cảm thán mà vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Cuối cùng, cũng tới lượt của Cẩm Mộng Ninh. Cô lúc này trong vô cùng căng thẳng. Bởi vì, đây là lần đầu tiên cô cầm súng cho nên cảm giác có chút không quen. Thấy vẻ mặt lo lắng của người con gái, Ngụy Hắc Viễn nhanh chóng đứng ở phía sau hậu thuẫn. Anh ghé sát tai cô, nhỏ giọng trấn an:
- "Chỉ là tập bắn mà thôi cho nên em không cần phải đặt cao mục tiêu giống như anh. Hít thở sâu và thả lỏng sẽ giúp em phần nào cảm thấy thoải mái trước khi nhấn cò."
Dứt lời, anh nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cầm súng, không quên dặn dò nói:
- "Em phải giữ chặt súng thế này, bởi vì trong lúc bắn sẽ có một lực tác động ngược trở lại khiến cho súng bị giật nhẹ. Vì thế, em cần phải lưu ý điều này."
Cẩm Mộng Ninh gật đầu liên tục như thể đã tiếp thu kiến thức. Cô nhíu mắt hướng thẳng phía tấm bia, liền sau đó nhấn cò súng.
Đùng...Đùng...Đùng...
Ba viên đạn thành công ghim thẳng vào tấm bia. Tuy nhiên, vị trí cách trọng tâm còn khá xa so với Ngụy Hắc Viễn. Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là một khởi đầu thành công với một người tay ngang như cô.
- "Mộng Ninh, em làm tốt lắm."
Ngụy Hắc Viễn đưa tay xoa xoa đầu của thiếu nữ mà khen ngợi, khiến cô cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân mà nhảy xổm lên, ôm chầm lấy người trước mặt, cười tươi nói:
- "Viễn ơi, em làm được rồi."
Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong ngay khi nghe Cẩm Mộng Ninh gọi mình bằng tên gọi thân mật khiến anh cảm thấy việc đưa cô đến đây chẳng hề lãng phí chút nào. Bàn tay bất giác ôm chầm lấy eo của thiếu nữ. Một lúc lâu sau, Cẩm Mộng Ninh thay đổi mục tiêu. Ánh mắt cô lúc này đổ dồn về khu vực bắn cung mà hớn hở chạy thật nhanh về phía trước, không quên ngoảnh đầu nhìn lại người ở phía sau, giọng trong veo nói:
- "Viễn, chúng ta mau đến chỗ tập bắn cung đi."