"Chỉ là anh trai thôi sao?"
Khóe môi Gia Khiêm mấp máy, ánh mắt có chút đượm buồn mà lập tức rời khỏi người con gái. Anh lạnh lùng đứng bật dậy mà trầm giọng nói:
- "Cảm ơn em đã quan tâm anh."
Dứt lời, Gia Khiêm lặng lẽ xoay lưng, dõng dạc mở cửa bước ra khỏi phòng. Hiện tại chỉ còn mỗi Ngân Tuệ ở lại mà ngơ ngác trước biểu cảm lạ thường này của anh.
- "Mình nói gì sai sao?"
Vài ngày sau, vợ chồng Cẩm Mộng Ninh cũng đã trở về. Không những thế, cô còn kéo theo cả đứa con trai út tinh nghịch Ngụy Gia Bảo trở về.
Vừa về đến cổng đã nghe tiếng la thất thanh của Gia Bảo ngay khi bị mẹ của mình nhéo lấy một bên tai mà hạ giọng năn nỉ:
- "Mẹ...mẹ, bên đó con vẫn chưa kịp quen bạn gái mới nữa."
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh không nhịn được mà trở nên tức giận, cô mạnh tay kí mạnh vào đầu cậu thanh niên mới lớn mà lên tiếng cằn nhằn nói:
- "Mẹ đã bảo cha nộp đơn xin nghỉ học bên Canada cho con rồi. Bên đó chỉ lo ăn chơi lêu lỏng, chẳng mấy tập trung học hành gì cả."
Gia Bảo trợn tròn mắt trước thông tin chấn động này mà nhíu mày nói:
- "Mẹ. Sao mẹ lại làm vậy với con?"
- "Không nhưng nhị gì hết. Mẹ sẽ nộp đơn cho con học cùng trường với chị gái của con vào năm sau. Ngân Tuệ sẽ dễ dàng thay mẹ giám sát con."
Gia Bảo bĩu môi tỏ vẻ chán nản, gỏn gọn đáp:
- "Thôi được rồi. Mẹ muốn làm gì thì tùy mẹ, con vào nhà trước đây."
- "Ơ, cái thằng nhóc này."
Cẩm Mộng Ninh bất lực trước thái độ cứng đầu này mà nghiến răng tức giận mắng dáng người đã khuất hẳn.
- "Vợ yêu, Gia Bảo cũng đã lớn rồi. Em đừng lo lắng cho nó quá làm gì."
Ngay lập tức, Cẩm Mộng Ninh chu môi mà trút giận lên vai người trước mặt, đanh giọng trách móc:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh trở thành người cha dễ tính tự bao giờ vậy? Khi trước, anh dốc hết bao nhiêu tâm sức mà đào tạo Gia Khiêm trở nên chững chạc như hôm nay nhưng lại để Gia Bảo trái ngược hoàn toàn như thế hả?"
Liền lập tứ, Ngụy Hắc Viễn lên tiếng thanh minh:
- "Bởi vì tính cách của hai đứa nó hoàn toàn trái ngược nhau. Gia Khiêm là một người tuân theo phép tắc, thằng bé luôn răm rắp nghe theo mọi việc mà anh quyết định. Nhưng Gia Bảo thì ngược lại. Em càng ngăn cấm thì nó lại càng muốn làm. Chính vì vậy, anh chỉ muốn nó sống thoải mái nhất có thể, chỉ là đừng đi quá giới hạn là được."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh chỉ biết thở dài bất lực, vẻ mặt cô tỏ ra lo lắng nói:
- "Anh nói cũng đúng. Nhưng mà em thật sự lo cho Gia Khiêm. Tính tình thằng bé luôn trầm lặng như vậy cho nên đến giờ vẫn chưa yêu lấy một ai."
Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn bỗng lên tiếng mà cắt ngang lời cô, anh nhàn nhạt tuyên bố:
- "Chỉ cần Gia Khiêm để mắt đến ai, cho dù người đó là hoa đã có chậu, anh cũng sẵn sàng đập nát chậu mà đưa bông hoa đó về bên cạnh thằng bé."
Nghe những lời này khiến Cẩm Mộng Ninh không nhịn được mà bật cười nhìn anh đáp:
- "Phải rồi. Anh vốn là tên phản diện mà. Vứt bỏ hết liêm sỉ mà cướp em về cho bằng được đấy. Nhưng mà chí ít, anh cũng thể hiện rõ tình cảm của mình cho nên em mới xiêu lòng mà ở cạnh anh đến tận bây giờ."
Ngay khi Cẩm Mộng Ninh vừa dứt lời thì người trước mặt đã bá đạo hôn lấy môi cô tựa như những ngày đầu yêu nhau. Giọng nói trầm khàn, tràn ngập sự câu dẫn khẽ thỏ thẻ bên tai người phụ nữ, anh nói:
- "Mộng Ninh, hay là chúng ta sinh thêm ba đứa nữa nhé."
Nghe đến đây khiến vành tai Cẩm Mộng Ninh đỏ ửng mà lập tức đưa tay đánh mạnh lên vai người trước mặt, lớn tiếng đáp:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh điên rồi à. Nhìn xem, các con bây giờ cũng đã gần hai mươi cả rồi."
- "Thì sao chứ? Anh em cách nhau mười mấy tuổi thì có làm sao?"
- "Ngụy Hắc Viễn, đồ xấu xa."
Cẩm Mộng Ninh ngượng ngùng mà mạnh tay đẩy anh ra khỏi người mình, sau đó nhanh chóng chạy lên trên lầu, đóng sầm cửa lại khiến Ngụy Hắc Viễn chỉ biết bật cười bất lực mà nhoẻn miệng cười nói:
- "Miệng nói vậy thôi chứ anh biết em vốn thích sự gian xảo này mà."
Khóe môi Gia Khiêm mấp máy, ánh mắt có chút đượm buồn mà lập tức rời khỏi người con gái. Anh lạnh lùng đứng bật dậy mà trầm giọng nói:
- "Cảm ơn em đã quan tâm anh."
Dứt lời, Gia Khiêm lặng lẽ xoay lưng, dõng dạc mở cửa bước ra khỏi phòng. Hiện tại chỉ còn mỗi Ngân Tuệ ở lại mà ngơ ngác trước biểu cảm lạ thường này của anh.
- "Mình nói gì sai sao?"
Vài ngày sau, vợ chồng Cẩm Mộng Ninh cũng đã trở về. Không những thế, cô còn kéo theo cả đứa con trai út tinh nghịch Ngụy Gia Bảo trở về.
Vừa về đến cổng đã nghe tiếng la thất thanh của Gia Bảo ngay khi bị mẹ của mình nhéo lấy một bên tai mà hạ giọng năn nỉ:
- "Mẹ...mẹ, bên đó con vẫn chưa kịp quen bạn gái mới nữa."
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh không nhịn được mà trở nên tức giận, cô mạnh tay kí mạnh vào đầu cậu thanh niên mới lớn mà lên tiếng cằn nhằn nói:
- "Mẹ đã bảo cha nộp đơn xin nghỉ học bên Canada cho con rồi. Bên đó chỉ lo ăn chơi lêu lỏng, chẳng mấy tập trung học hành gì cả."
Gia Bảo trợn tròn mắt trước thông tin chấn động này mà nhíu mày nói:
- "Mẹ. Sao mẹ lại làm vậy với con?"
- "Không nhưng nhị gì hết. Mẹ sẽ nộp đơn cho con học cùng trường với chị gái của con vào năm sau. Ngân Tuệ sẽ dễ dàng thay mẹ giám sát con."
Gia Bảo bĩu môi tỏ vẻ chán nản, gỏn gọn đáp:
- "Thôi được rồi. Mẹ muốn làm gì thì tùy mẹ, con vào nhà trước đây."
- "Ơ, cái thằng nhóc này."
Cẩm Mộng Ninh bất lực trước thái độ cứng đầu này mà nghiến răng tức giận mắng dáng người đã khuất hẳn.
- "Vợ yêu, Gia Bảo cũng đã lớn rồi. Em đừng lo lắng cho nó quá làm gì."
Ngay lập tức, Cẩm Mộng Ninh chu môi mà trút giận lên vai người trước mặt, đanh giọng trách móc:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh trở thành người cha dễ tính tự bao giờ vậy? Khi trước, anh dốc hết bao nhiêu tâm sức mà đào tạo Gia Khiêm trở nên chững chạc như hôm nay nhưng lại để Gia Bảo trái ngược hoàn toàn như thế hả?"
Liền lập tứ, Ngụy Hắc Viễn lên tiếng thanh minh:
- "Bởi vì tính cách của hai đứa nó hoàn toàn trái ngược nhau. Gia Khiêm là một người tuân theo phép tắc, thằng bé luôn răm rắp nghe theo mọi việc mà anh quyết định. Nhưng Gia Bảo thì ngược lại. Em càng ngăn cấm thì nó lại càng muốn làm. Chính vì vậy, anh chỉ muốn nó sống thoải mái nhất có thể, chỉ là đừng đi quá giới hạn là được."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh chỉ biết thở dài bất lực, vẻ mặt cô tỏ ra lo lắng nói:
- "Anh nói cũng đúng. Nhưng mà em thật sự lo cho Gia Khiêm. Tính tình thằng bé luôn trầm lặng như vậy cho nên đến giờ vẫn chưa yêu lấy một ai."
Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn bỗng lên tiếng mà cắt ngang lời cô, anh nhàn nhạt tuyên bố:
- "Chỉ cần Gia Khiêm để mắt đến ai, cho dù người đó là hoa đã có chậu, anh cũng sẵn sàng đập nát chậu mà đưa bông hoa đó về bên cạnh thằng bé."
Nghe những lời này khiến Cẩm Mộng Ninh không nhịn được mà bật cười nhìn anh đáp:
- "Phải rồi. Anh vốn là tên phản diện mà. Vứt bỏ hết liêm sỉ mà cướp em về cho bằng được đấy. Nhưng mà chí ít, anh cũng thể hiện rõ tình cảm của mình cho nên em mới xiêu lòng mà ở cạnh anh đến tận bây giờ."
Ngay khi Cẩm Mộng Ninh vừa dứt lời thì người trước mặt đã bá đạo hôn lấy môi cô tựa như những ngày đầu yêu nhau. Giọng nói trầm khàn, tràn ngập sự câu dẫn khẽ thỏ thẻ bên tai người phụ nữ, anh nói:
- "Mộng Ninh, hay là chúng ta sinh thêm ba đứa nữa nhé."
Nghe đến đây khiến vành tai Cẩm Mộng Ninh đỏ ửng mà lập tức đưa tay đánh mạnh lên vai người trước mặt, lớn tiếng đáp:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh điên rồi à. Nhìn xem, các con bây giờ cũng đã gần hai mươi cả rồi."
- "Thì sao chứ? Anh em cách nhau mười mấy tuổi thì có làm sao?"
- "Ngụy Hắc Viễn, đồ xấu xa."
Cẩm Mộng Ninh ngượng ngùng mà mạnh tay đẩy anh ra khỏi người mình, sau đó nhanh chóng chạy lên trên lầu, đóng sầm cửa lại khiến Ngụy Hắc Viễn chỉ biết bật cười bất lực mà nhoẻn miệng cười nói:
- "Miệng nói vậy thôi chứ anh biết em vốn thích sự gian xảo này mà."