Một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh đưa mắt nhìn xuống bên dưới qua ô cửa kính, đúng lúc Ngụy Hắc Viễn chuẩn bị bước vào bên trong xe. Nghe bảo hôm nay anh đến trường súng luyện tập. Vì bản tính hiếu kỳ cho nên cô cũng rất muốn thử cảm giác tự tay cầm súng bắn vào bia ra sao mà hướng mặt ra cửa sổ, cố nói vọng xuống nhằm mong người ở bên dưới nghe thấy:
- "Ngụy Hắc Viễn, đợi tôi với.". Ngôn Tình Trọng Sinh
Nghe tiếng gọi, Ngụy Hắc Viễn lập tức ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh đang vẫy vẫy tay với mình mà bất giác cười nhẹ. Anh liếc mắt nhìn sang thuộc hạ bên cạnh ra lệnh khoan nổ máy mà đứng lặng đợi cô xuống lầu.
Cẩm Mộng Ninh chạy thật nhanh vì sợ để anh đợi lâu mà trở nên tức giận. Ngay khi vừa sắp đến chỗ anh, bước xuống bật thang cuối cùng, Cẩm Mộng Ninh không may bị vấp ngã, khiến cả người cô lảo đảo, tay chân quơ quào loạn xạ mà hét lên.
Á.....á...á....
Bụp...
Âm thanh va chạm vang lên. Mãi một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh mới từ từ hé mắt. Cả người cô may mắn được Ngụy Hắc Viễn đỡ lấy mà úp mặt mình vào lồng ngực anh. Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai cô:
- "Phải cẩn thận chứ. Anh vẫn đứng đợi em mà."
Thuộc hạ, kiêm tài xế đứng gần đó khẽ nhìn đồng hồ trên tay mà trở nên lo lắng, tiến lại gần chỗ Ngụy Hắc Viễn, nói nhỏ vào tai anh:
- "Ngụy gia, nếu không đi liền, chúng ta sẽ muộn giờ mất."
Hàng lông mày Ngụy Hắc Viễn lập tức nhíu lại mà liếc nhẹ tên thuộc hạ, anh ho gằng một tiếng, lạnh giọng nói:
- "Chỉ trễ vài phút chẳng sao đâu. Dù sao người đặt ra nguyên tắc đúng giờ cũng chỉ là tôi, cho nên tôi có quyền thay đổi nó."
Dứt câu, anh xoay mặt nhìn sang cô vợ nhỏ của mình, giọng cưng chiều hỏi:
- "Em muốn nói với anh chuyện gì?"
Cẩm Mộng Ninh giọng điệu có chút dè dặt, một lúc sau lên tiếng đáp:
- "Tôi muốn tập bắn súng. Vì vậy, anh có thể đưa tôi theo cùng không?"
Ngụy Hắc Viễn khẽ nhìn cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, tên thuộc hạ bên cạnh quan sát dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt này của cô mà lập tức lên tiếng ngăn cản nói:
- "Ngụy gia, anh đưa cô ấy theo chỉ đỗi vướng víu tay chân. Hơn nữa trường bắn vốn không dành cho phụ nữ."
Hắn ta vừa nói dứt câu liền cảm nhận họng súng lạnh băng của người bên cạnh chỉa thẳng vào thái dương mà sợ hãi, nhanh chóng lùi về sau. Ngụy Hắc Viễn trừng mắt, dáng vẻ toát lên phong thái băng lãnh, tàn độc vốn có của một tên phản diện, nghiêm giọng cảnh cáo:
- "Tôi nói được là được."
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng háo hức liền lập tức ôm chầm một bên tay anh, giọng điệu ngọt ngào, nịnh nọt nói:
- "Viễn ca, anh là tốt nhất."
Vừa nói, cô không ngừng cọ cọ đầu vào người anh chẳng khác gì một mèo con nghịch ngợm khiến cả người Ngụy Hắc Viễn phút chốc đóng băng, vẻ mặt vốn đang băng lãnh lập tức trở nên xấu hổ mà khàn giọng hỏi lại:
- "Em...em mới gọi anh là gì?"
Cẩm Mộng Ninh vui mừng đến mức bơ luôn câu hỏi của người đàn ông mà hí hửng ngồi vào ghế sau của xe, sau đó nói vọng ra:
- "Ngụy Hắc Viễn, chúng ta mau đi thôi."
Vẻ mặt Ngụy Hắc Viễn có chút hụt hẫng. Anh thực sự rất muốn được nghe cô gọi mình là "Viễn ca" một lần nữa. Bởi vì cách gọi ấy khiến anh như thể càng gần cô hơn, và không những thế nó cũng nghe rất là êm tai.
Đứng lặng một hồi, cuối cùng Ngụy Hắc Viễn cũng tiến về phía xe. Anh chậm rãi mở cánh cửa phía sau mà ngồi xuống bên cạnh Cẩm Mộng Ninh. Trước hành động này của anh khiến thuộc hạ ngồi ở ghế lái vô cùng khó hiểu mà ngoảnh đầu ra sau, lên tiếng nói:
- "Ngụy gia, chẳng phải anh luôn bị nhức đầu khi ngồi ở ghế sau sao?"
Ngay lập tức, Ngụy Hắc Viễn khẽ ho nhẹ khiến người phía trước lập tức im lặng mà lên ga rời đi. Trên suốt đoạn đường, thi thoảng anh thường đưa tay day day trán khiến Cẩm Mộng Ninh ngồi cạnh chứng kiến toàn bộ mà cảm thấy có chút tội lỗi. Liền lập tức, cô kéo người anh nằm lên trên đùi mình, lấy ra trong túi áo một chai dầu gió khẽ bôi lên hai bên thái dương của người đàn ông, dõng dạc nói:
- "Đã không ngồi được ghế sau còn cố gắng làm gì. Chi bằng anh cứ nằm tựa đầu lên đùi tôi đã."
Ngụy Hắc Viễn ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào gương mặt của thiếu nữ, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lộ ra yết hầu, vô tình rơi vào tầm mắt của Cẩm Mộng Ninh. Liền lập tức, cô đưa tay chạm lên thứ đặc biệt này mà trầm trồ khen ngợi:
- "Ôi, bây giờ tôi mới để ý, anh cũng có yết hầu nè."
- "Ngụy Hắc Viễn, đợi tôi với.". Ngôn Tình Trọng Sinh
Nghe tiếng gọi, Ngụy Hắc Viễn lập tức ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh đang vẫy vẫy tay với mình mà bất giác cười nhẹ. Anh liếc mắt nhìn sang thuộc hạ bên cạnh ra lệnh khoan nổ máy mà đứng lặng đợi cô xuống lầu.
Cẩm Mộng Ninh chạy thật nhanh vì sợ để anh đợi lâu mà trở nên tức giận. Ngay khi vừa sắp đến chỗ anh, bước xuống bật thang cuối cùng, Cẩm Mộng Ninh không may bị vấp ngã, khiến cả người cô lảo đảo, tay chân quơ quào loạn xạ mà hét lên.
Á.....á...á....
Bụp...
Âm thanh va chạm vang lên. Mãi một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh mới từ từ hé mắt. Cả người cô may mắn được Ngụy Hắc Viễn đỡ lấy mà úp mặt mình vào lồng ngực anh. Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai cô:
- "Phải cẩn thận chứ. Anh vẫn đứng đợi em mà."
Thuộc hạ, kiêm tài xế đứng gần đó khẽ nhìn đồng hồ trên tay mà trở nên lo lắng, tiến lại gần chỗ Ngụy Hắc Viễn, nói nhỏ vào tai anh:
- "Ngụy gia, nếu không đi liền, chúng ta sẽ muộn giờ mất."
Hàng lông mày Ngụy Hắc Viễn lập tức nhíu lại mà liếc nhẹ tên thuộc hạ, anh ho gằng một tiếng, lạnh giọng nói:
- "Chỉ trễ vài phút chẳng sao đâu. Dù sao người đặt ra nguyên tắc đúng giờ cũng chỉ là tôi, cho nên tôi có quyền thay đổi nó."
Dứt câu, anh xoay mặt nhìn sang cô vợ nhỏ của mình, giọng cưng chiều hỏi:
- "Em muốn nói với anh chuyện gì?"
Cẩm Mộng Ninh giọng điệu có chút dè dặt, một lúc sau lên tiếng đáp:
- "Tôi muốn tập bắn súng. Vì vậy, anh có thể đưa tôi theo cùng không?"
Ngụy Hắc Viễn khẽ nhìn cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, tên thuộc hạ bên cạnh quan sát dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt này của cô mà lập tức lên tiếng ngăn cản nói:
- "Ngụy gia, anh đưa cô ấy theo chỉ đỗi vướng víu tay chân. Hơn nữa trường bắn vốn không dành cho phụ nữ."
Hắn ta vừa nói dứt câu liền cảm nhận họng súng lạnh băng của người bên cạnh chỉa thẳng vào thái dương mà sợ hãi, nhanh chóng lùi về sau. Ngụy Hắc Viễn trừng mắt, dáng vẻ toát lên phong thái băng lãnh, tàn độc vốn có của một tên phản diện, nghiêm giọng cảnh cáo:
- "Tôi nói được là được."
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng háo hức liền lập tức ôm chầm một bên tay anh, giọng điệu ngọt ngào, nịnh nọt nói:
- "Viễn ca, anh là tốt nhất."
Vừa nói, cô không ngừng cọ cọ đầu vào người anh chẳng khác gì một mèo con nghịch ngợm khiến cả người Ngụy Hắc Viễn phút chốc đóng băng, vẻ mặt vốn đang băng lãnh lập tức trở nên xấu hổ mà khàn giọng hỏi lại:
- "Em...em mới gọi anh là gì?"
Cẩm Mộng Ninh vui mừng đến mức bơ luôn câu hỏi của người đàn ông mà hí hửng ngồi vào ghế sau của xe, sau đó nói vọng ra:
- "Ngụy Hắc Viễn, chúng ta mau đi thôi."
Vẻ mặt Ngụy Hắc Viễn có chút hụt hẫng. Anh thực sự rất muốn được nghe cô gọi mình là "Viễn ca" một lần nữa. Bởi vì cách gọi ấy khiến anh như thể càng gần cô hơn, và không những thế nó cũng nghe rất là êm tai.
Đứng lặng một hồi, cuối cùng Ngụy Hắc Viễn cũng tiến về phía xe. Anh chậm rãi mở cánh cửa phía sau mà ngồi xuống bên cạnh Cẩm Mộng Ninh. Trước hành động này của anh khiến thuộc hạ ngồi ở ghế lái vô cùng khó hiểu mà ngoảnh đầu ra sau, lên tiếng nói:
- "Ngụy gia, chẳng phải anh luôn bị nhức đầu khi ngồi ở ghế sau sao?"
Ngay lập tức, Ngụy Hắc Viễn khẽ ho nhẹ khiến người phía trước lập tức im lặng mà lên ga rời đi. Trên suốt đoạn đường, thi thoảng anh thường đưa tay day day trán khiến Cẩm Mộng Ninh ngồi cạnh chứng kiến toàn bộ mà cảm thấy có chút tội lỗi. Liền lập tức, cô kéo người anh nằm lên trên đùi mình, lấy ra trong túi áo một chai dầu gió khẽ bôi lên hai bên thái dương của người đàn ông, dõng dạc nói:
- "Đã không ngồi được ghế sau còn cố gắng làm gì. Chi bằng anh cứ nằm tựa đầu lên đùi tôi đã."
Ngụy Hắc Viễn ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào gương mặt của thiếu nữ, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lộ ra yết hầu, vô tình rơi vào tầm mắt của Cẩm Mộng Ninh. Liền lập tức, cô đưa tay chạm lên thứ đặc biệt này mà trầm trồ khen ngợi:
- "Ôi, bây giờ tôi mới để ý, anh cũng có yết hầu nè."