• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngân Tuệ vẻ mặt trầm ngâm, một lúc sau gượng cười đáp:

- "Không có gì. Chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi, anh đừng để tâm quá làm gì."

Ngay khi cô vừa dứt lời liền cảm nhận cái ôm động viên từ phía người đối diện. Mã Thiên Kỳ vòng tay ôm lấy người con gái, giọng ôn nhu nói:

- "Ngân Tuệ, chúng ta đã hẹn hò với nhau cho nên anh thực sự muốn được cùng em san sẻ những nỗi buồn."

Ngân Tuệ mặt không cảm xúc, những đầu ngón tay thon dài của cô khẽ chạm nhẹ lên bờ lưng của chàng thanh niên trẻ. Cảm nhận nhịp tim mình lúc này chẳng thay đổi mấy khiến thâm tâm Ngân Tuệ không ngừng nghĩ ngợi.

- "Tại sao chứ? Hiện tại mình đang được Thiên Kỳ ôm vào lòng, nhưng chẳng hề cảm thấy vui vẻ. Thậm chí, mình luôn cảm nhận được rằng anh ấy chỉ giống như một người bạn bình thường mà thôi."

Biệt thự Ngụy gia...



Tối đến, Ngân Tuệ khẽ đi dạo ra ngoài vườn thì đã thấy bóng lưng rộng lớn của người đàn ông đang ngồi đơn độc trên chiếc xích đu gần đó mà ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời về đêm. Khóe môi cô khẽ cong nhẹ ngay khi biết rằng người đang trầm tư ở một góc không ai khác chính là Gia Khiêm mà chậm rãi tiến lại gần, cất giọng ngọt ngào hỏi:

- "Anh Gia Khiêm, em ngồi xuống cạnh được chứ?"

Nghe cô hỏi khiến Gia Khiêm có chút bất ngờ, khẽ lấy tay dụi dụi đôi mắt đang ngân ngấn nước của mình, sau đó nhích sang một bên, khàn giọng đáp:

- "Ừm."

Trời cũng đã tối cho nên Ngân Tuệ không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của Gia Khiêm lúc này mà chỉ cảm nhận được giọng điệu anh có chút khàn đục, tựa như mới vừa khóc mà cất giọng quan tâm hỏi:

- "Gia Khiêm, anh khóc sao?"

Nghe cô hỏi, người bên cạnh khẽ ho một tiếng mà lên tiếng phủ nhận:

- "Anh...anh khóc khi nào chứ?"

Gia Khiêm vừa nói dứt câu thì người bên cạnh đã đưa tay chạm lên gương mặt góc cạnh của anh, cô chậm rãi nói:



- "Thế tại sao lại có vài giọt nước trên khóe mắt của anh? Ngụy Gia Khiêm, anh có chuyện gì không thể tâm sự với mọi người à? Kể cả em cũng không được sao?"

Nghe đến đây, Gia Khiêm lập tức xoay người lại, mặt đối mặt nhìn chằm chằm vào mắt cô gái nhỏ với nỗi niềm không thể giãi bày mà chỉ có thể chôn giấu sâu tận bên trong lòng.

- "Ngân Tuệ, cảm giác thích một người mà không thể bày tỏ vô cùng khó chịu. Hơn thế nữa, sắp tới đây, anh buộc phải sang Nhật tận ba tháng. Sẽ không còn được nhìn thấy em mỗi ngày nữa. Chính vì lẽ đó, anh luôn tỏ ra lạnh nhạt, tránh né mỗi khi chạm mặt em cũng là vì không muốn ghi nhớ hình ảnh của em trong tim mình nữa."

Ngân Tuệ lúc này bỗng hướng mắt nhìn lên bầu trời đầy sao mà bất giác mỉm cười. Sau đó, cô quay sang nhìn người bên cạnh, trầm giọng nói:

- "Anh Gia Khiêm, anh còn nhớ hồi nhỏ anh đã cùng em ngồi cạnh nhau, sau đó ngước mắt ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên trời giống như bây giờ không?"

Khóe môi Gia Khiêm khẽ nở nụ cười nhẹ. Những kỉ niệm tươi đẹp ấy anh làm sao có thể quên. Một lúc lâu sau, anh khàn giọng lên tiếng đáp:

- "Đúng vậy. Đã lâu lắm rồi hai chúng ta không ngắm sao trên trời cùng nhau."

Bất chợt, Ngân Tuệ khẽ tựa đầu vào vai Gia Khiêm khiến anh phút chốc lặng người, cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực như sắp vỡ tung mà cố gắng hít một hơi, sau đó lấy lại bình tĩnh. Bên tai anh lúc này truyền đến giọng nói ngọt ngào của người con gái bên cạnh:

- "Thật vững chãi. Gia Khiêm, anh biết không? Mỗi khi ở cạnh anh, em luôn có cảm giác rất đỗi an toàn. Cảm giác này đến tận bây giờ, em chỉ có thể cảm nhận chỉ ở mỗi nơi anh. Em cũng chẳng biết là vì sao nữa?"

Nghe những lời này khiến khóe môi Gia Khiêm khẽ mấp máy. Hai mắt anh rưng rưng mà lập tức choàng tay lên bờ vai mảnh khảnh của Ngân Tuệ, cười gượng gạo nói:

- "Chẳng phải hiện tại đã có Mã Thiên Kỳ thay thế anh rồi sao? Cậu ấy sẽ trở thành bờ vai vững chắc để em dựa vào. Chắc có lẽ, trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho em của anh đã đến lúc trao lại cho cậu ấy rồi."

Nghe những lời này khiến Ngân Tuệ có chút khó hiểu mà nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm giọng hỏi:

- "Anh nói vậy có nghĩa là sao?"

Ngay lập tức, Gia Khiêm bỗng hít sâu một hơi, sau đó thở ra, trầm giọng đáp:

- "Anh sẽ đi Nhật một thời gian và nếu như có thể...anh sẽ không bao giờ trở về đây nữa."

Trở về đây để làm gì chứ? Để nhìn người con gái mà mình yêu tay trong tay với một người phù hợp với cô hơn sao? Hiện tại, anh chẳng khác gì kẻ thất bại trong tình yêu. Không thể giải bày cũng không thể nào thay đổi cái nhìn của Ngân Tuệ rằng trong lòng cô, anh mãi mãi giữ vị trí chỉ đơn thuần là một người anh trai trong gia đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK