• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong anh quay đi mà không vào phòng. Chi hồi hộp nhìn anh đi khuất mới quay vào đóng chặt cửa lại, nhanh nhẹn pha nốt cốc sữa rồi cất hộp sữa vào tủ.

Bước sang tháng thứ năm, Chi đã thấy bụng mình bắt đầu khá rõ, cô không thể tiếp tục giấu nên đã làm đơn xin nghỉ tạm thời một năm. Mọi người trong công ty khá ngạc nhiên nhưng không dám nói trước mặt cô. Tùng cầm đơn xin nghỉ, anh chăm chú nhìn Chi. Dù cô mặc váy khá rộng nhưng Tùng chắc chắn Chi đang mang thai và nghỉ việc để lảng tránh anh. Không muốn Chi khó xử nên anh đồng ý ngay lập tức, trước khi để Chi rời đi, anh dò ý:

– Dù sao anh vẫn coi em là bạn nên nếu có khó khăn gì hãy bảo anh nhé!

– Cảm ơn anh đã tạo điều kiện cho tôi nghỉ. Hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất.

Tùng định tiễn Chi ra cửa nhưng cô từ chối. Về đến văn phòng, thư kí Hà giúp Chi dọn dẹp đồ đạc gọn gàng để đóng vào tủ:

– Sao tự dưng chị lại nghỉ việc ạ?

– Chị có chút việc cần giải quyết, phải đi hơi xa một chút nên nghỉ việc.

Hà ngập ngừng, ánh mắt nhìn Chi:

– Chị à, mọi người bảo chị đã li hôn hả?

– Ừ

Chi bình thản trả lời không do dự, cái gì càng chối quanh thì càng khiến người ta tò mò. Hơn nữa việc này với cô cũng đã qua rồi nên không có gì cần phải giấu giếm cả.

– Em hỏi chị một việc nữa được không ạ?

Chi dừng xếp sách vào thùng, mỉm cười đồng ý.

– Hình như chị đang mang thai ạ?

Nhìn ánh mắt Chi, Hà xua tay rối rít giải thích:

– Lúc sáng dọn phòng em thấy lọ thuốc dành cho phụ nữ mang thai nên…

– Ừ, chị nghỉ dưỡng để chuẩn bị tinh thần đón bé yêu nhưng em đừng nói cho ai biết nhé! Chị li hôn rồi nên đứa bé là của mình chị thôi.

– Nhưng như vậy thì vất vả lắm, chị hãy nói chuyện với chồng chị đi ạ.

Chi lảng tráng, tiếp tục dọn đồ mà không nói chuyện tiếp. Cô không có thói quen mang chuyện của mình ra nói với người khác. Không phải cô không tin người nhưng đôi khi sự đề phòng là cần thiết. Hơn nữa cô còn không biết đứa trẻ có phải là con chồng cô hay không nữa.

Vừa định bê đồ ra khỏi phòng thì Tùng xuất hiện, anh nhấc thùng đồ trên tay cô bê đi không nói một lời. Nhân viên trong công ty nhìn thấy thì lạ lẫm, cô cũng không muốn đôi co với anh nên im lặng đi. Thấy mọi người nói gì đó, Tùng lạnh lùng dừng lại liếc mắt nhìn, chẳng ai bảo ai đều im lặng tập trung vào công việc.

Anh xếp đồ vào cốp xe giúp cô, đưa tay ra bắt:

– Em nghỉ ngơi cho thật khỏe nhé! Công ty sẵn sàng đón em quay lại bất kì lúc nào.

– Cảm ơn anh, tôi đi đây.

Sự khách sáo và lạnh lùng của Chi khiến anh không thoải mái. Anh lo cô mang thai nhưng giấu mọi người nên chỉ còn cách âm thầm theo dõi, giúp đỡ khi cần. Anh cũng không thể nói với Tuấn vì theo anh điều tra thì thời điểm Chi mang thai cũng là lúc anh và cô xảy ra quan hệ. Nếu đứa trẻ là con anh thì chắc chắn anh sẽ giành lại Chi. Vì chuyện này mà anh đã hoãn kết hôn khiến cho ba mẹ đang căng thẳng. Anh không thể bỏ rơi người mình còn yêu và con được.

Chi về thẳng nhà ba mẹ, giờ này chắc ba mẹ cô đã đi du lịch châu Âu về rồi. Việc sinh em bé và li hôn cô không muốn giấu ba mẹ thêm nữa. Cô cần họ giúp đỡ nếu không muốn xảy ra bất trắc gì.

Ba mở cửa, nhìn thấy Chi thì vui mừng:

– Ba mẹ đang định gọi cho vợ chồng con qua lấy quà đây.

– Ba mẹ mua đồ làm gì, mang ít cho đỡ vất vả.

Vừa vào ghế ngồi, ba nhìn cô chăm chú, khuôn mặt ông bỗng thay đổi:

– Chi, con có thai à?

– Dạ vâng ạ.

Ánh mắt ông hạnh phúc, cô nhìn thấy cả nước trong mắt ông. Ba cô vui sướng reo lên:

– Bà ơi, ra đây mau.

– Ông làm như cháy nhà vậy. Đợi tôi nấu xong nồi canh đã.

Ba ngồi sang bên phía Chi, đặt tay lên bụng con:

– Đứa trẻ mấy tháng rồi? Sao khi có con lại không bảo bố mẹ hả?

Chi mỉm cười, cứ kệ ba xoa xoa cái bụng của mình. Cô ngồi ăn hết đĩa nho trên bàn. Mẹ cô ra ngoài, cốc nước trên tay rơi xuống sàn:

– Chi, con có thai sao? Sao tháng trước mẹ thấy con vẫn bình thường mà?

Mẹ sà xuống, ngồi nốt bên còn lại, ghé hẳn tai xuống bụng cô, reo lên:

– Ôi, nó đạp này…cháu tôi..

Mẹ xúc động bật khóc, ánh mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc.

– Con bé này, có thai phải bảo mẹ tẩm bổ chứ? Mấy tháng rồi con?

Chi khoác vai ba mẹ, thủ thỉ:

– Cháu trai của mẹ được năm tháng rồi. Gần đây quậy lắm, đạp liên hồi làm con mất ngủ.

Mẹ vui mừng, vén hẳn áo Chi lên chạm vào cái bụng tròn xoe của cô. Ba cũng vậy, cứ chạm vào xuýt xoa, cả hai người cười nói không ngớt.

– Mẹ à, con đói rồi. Chúng ta ăn cơm xong con có chuyện muốn nói với ba mẹ.

Mẹ cô lật đật đứng lên, vội vàng đi chuẩn bị. Ba cũng rối rít chuẩn bị, lấy cả rượu ra.

– Hôm nay ba mẹ nên uống mừng con gái đã sắp làm mẹ sau bao năm mong ngóng nhỉ? Tối gọi cả thằng Tuấn đến ăn cơm nhé!

Chi chỉ biết gật đầu cười trừ. Cả bữa ăn, ba mẹ ép cô ăn đến no căng cả bụng. Mẹ gọi cho bạn bè đặt mua đồ ăn ngon về tẩm bổ cho con gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK