Sau bữa ăn, bốn người không đi xe mà quyết định đi dạo bộ, Chi dẫn mọi người đến chợ đêm. Thư kí Hà thích thú chạy đi, chạy lại ăn uống, mua bán đủ mọi loại mĩ phẩm. Tùng đi bên cạnh, quay sang nói đủ cho Chi nghe thấy:
– Anh nhớ lần đầu sang đây, em cũng như vậy nhỉ? Anh còn phải vác cho em rất nhiều đồ nữa.
Chi mỉm cười, cắt đứt câu chuyện:
– Anh có muốn mua gì cho người thân hay bạn gái không để tôi giúp.
Tùng lắc đầu, dặn dò trợ lí đi cùng thư kí Hà rồi cùng Chi bước vào quán café ven đường:
– Tại sao em và Tuấn lại chia tay?
Chi hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của Tùng nhưng cũng trả lời:
– Tôi không thể có con nên chia tay cho anh ấy lấy người khác. Dù sao thì cũng không nên giữ một trái tim đã chết nhỉ?
Tùng nhìn cô ngạc nhiên, thấy Chi nhìn ra phố thì không tiện hỏi thêm. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng:
– Có phải vì anh đã hủy hoại hạnh phúc của em?
Chi nhìn anh, lắc đầu:
– Hạnh phúc của tôi thì sao anh xen vào được. Chuyện giữa chúng ta chỉ là tai nạn thôi, tôi không muốn nhắc đến chuyện ấy nữa. Cái gì đã là quá khứ thì hãy để cho nó ngủ yên được không?
Tùng không muốn nhắc lại nhưng anh biết lí do Chi chia tay với Tuấn nhanh như vậy là vì điều gì? Chi vẫn vậy, con người tự trọng và tự ái cao nên ngày trước vì mẹ anh chê bai mà Chi chấp nhận chia tay để anh đi Mĩ.
– Tình cảm đôi khi nó mỏng manh như bong bóng xà phòng vậy, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, dù muốn giơ tay nắm lại cũng không thể nữa.
Tùng nhìn Chi có chút xót xa, có vẻ cô gái ấy vẫn đang đau lòng vì cuộc hôn nhân rạn nứt. Anh có nên nói với cô mọi chuyện.
– Vợ chồng có lúc sẽ xô bát đĩa nhưng Tuấn chưa bao giờ làm tôi nổi cáu, vậy mà hôn nhân lại nhanh chóng kết thúc. Anh có thấy thật lạ lùng không?
Giọng nói của Chi như tiếng thở dài, buồn thê lương, cô đang tự trách chính bản thân mình khiến Tùng có chút khó chịu trong lòng. Anh muốn nói với cô, mọi chuyện không phải lỗi của Chi nhưng cổ họng cứ nghẹn lại. Có lẽ, cô ấy đang thấy thất vọng, đang tự dằn vặt mình để hôn nhân tan vỡ.
– Đến với nhau là duyên còn lấy nhau là nợ, em và Tuấn đã hết nợ nhau thì chia tay thôi. Mọi chuyện qua rồi nên em cũng đừng tự trách mình làm gì nữa?
Chi cười buồn, cầm cốc café lên uống, khẽ nhăn mặt:
– Không nên cố lưu tâm về những gì đã ngoài tầm với nhỉ? Có lẽ tôi quá chìm đắm trong nó rồi. Cảm ơn anh đã lắng nghe, chúng ta về thôi.
Tùng trả tiền, bước song song với Chi ra phố, gọi hai người còn lại về khách sạn. Suốt quãng đường, Chi chỉ lặng lẽ nhìn ngoài trời mà không tham gia vào câu chuyện của thư kí.
…
Chi vào siêu thị mua đồ ăn thì mẹ gọi điện nhắc cô về nhà ăn cơm tối. Vừa cất điện thoại, ánh mắt cô tối sầm khi thấy Huệ và mẹ chồng đang vui vẻ vào siêu thị. Cô định lảng đi nhưng họ đã nhìn thấy nên Chi bước ra chào hỏi:
– Mẹ…à không, cháu xin lỗi. Cháu chào bác.
Mẹ chồng cô chẳng đoái hoài mà tảng lờ bước qua, cô khẽ thở dài ra thanh toán rồi lên xe về nhà.
Mẹ thấy cô về một mình thì cứ liên tục hỏi Tuấn, cô đành nói dối anh bận việc. Ba thấy vậy liền lấy điện thoại gọi cho anh, cô hồi hộp chờ đợi, mong anh sẽ từ chối nhưng không, anh hình như đã đồng ý.
Đã gần một tháng từ ngày ở tòa án, cô và anh không gặp nhau. Kể ra cũng lạ, hai người từng bên nhau thân thiết đến vậy mà chia tay một cái trở thành người dưng ngay lập tức.
Sắp xếp xong đồ ăn lên bàn cũng là lúc Tuấn đến, nhìn anh gầy sọp đi, khuôn mặt hốc hác khiến cô không khỏi xót ruột. Họ nhìn nhau ngượng ngùng, thiếu đi sự tự nhiên vốn có.
Ba mẹ thi nhau gắp đồ ăn cho Tuấn, bà mắng Chi:
– Bận rộn gì cũng phải chăm chồng chứ để con rể gầy sọp đi thế này sao?
Tuấn nhìn Chi ái ngại, anh đỡ lời:
– Dạo này công việc của con bận quá thôi chứ Chi vẫn chăm con tốt mà mẹ.
Cô nhìn anh thầm cảm ơn, mẹ lại gợi chuyện:
– Mẹ biết một ông thầy chữa hiếm muộn giỏi lắm, hai đứa sắp xếp công việc rồi mẹ dẫn đi. Cưới nhau mấy năm rồi cũng nên tính toán đi chứ đừng để lâu sẽ càng khó.
Mặt Chi méo xệch, chỉ ậm ừ, cắm cúi ăn mà không nói gì thêm nữa. Suốt bữa ăn, cô im lặng, thỉnh thoảng thấy Tuấn nhìn mình thì cảm giác tiếc nuối lại ùa về, nếu cô không mắc sai lầm thì có lẽ cuộc hôn nhân này vẫn có thể níu kéo.
Chào ba mẹ, cả hai về cùng vì sợ ba mẹ nghi ngờ. Mẹ còn gói cho Chi đủ thứ mang về nhà. Xuống tới sân chung cư, Tuấn nhìn Chi cười buồn:
– Chúng ta nói chuyện với nhau một lát được không?
Chi ngồi xuống ghế đá, nhìn những gia đình nhỏ chơi đùa ở sân mà có chút chạnh long. Cô đã từng nghĩ, nếu không có con thì họ vẫn sẽ bên nhau nhưng sự thật thì nghiệt ngã hơn cô tưởng.
– Dạo này em sống thế nào?
Chi nhìn anh mỉm cười:
– Vâng, công việc bận nên em cũng sống thoải mái. Anh hãy giúp em giấu ba mẹ đến chừng nào có thể được không?
– Anh sẽ nghe lời em. Hãy sống tốt vào nhé!
Chi quay sang nhìn anh lạ lẫm, lòng dấy lên một nỗi mơ hồ, chua xót khi nhớ đến hình ảnh mẹ chồng cô khoác tay Huệ thân mật.
– Chúng ta đâu còn liên quan gì nữa nên anh đang lo lắng hơi thái quá cho em thì phải. Anh muốn li dị, em đã thực hiện mong muốn ấy rồi mà có vẻ anh không thoải mái nhỉ?
Tuấn mỉm cười, nụ cười không tròn trịa, anh lắc đầu:
– Anh sống rất tốt nên em đừng lo.
– Em đâu có lo lắng cho anh. Anh có người chăm sóc mỗi ngày còn gì? Huệ đã chuyển hẳn đến nhà anh sống chưa? Dù sao cũng chúc hai người hạnh phúc, cô ấy sớm sinh con cho anh. Em có việc cần làm nên xin phép anh, em về trước.
Chi đứng dậy, vội vàng bước đi. Tuấn nắm lấy bàn tay ấm áp của cô.
– Chi à, anh xin lỗi đã làm em tổn thương…chỉ cần nhìn thấy em sống tốt là anh thấy ổn.
Chi khẽ cười gằn, ngửa mặt ngăn giọt nước mắt rơi:
– Nếu mọi chuyện đều giải quyết bằng lời xin lỗi thì tốt biết bao, anh đừng đi cắm sừng vợ rồi tỏ ra ăn năn như thế nữa. Em thấy nực cười lắm. Tốt hơn từ bây giờ, chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Cô vùng tay khỏi tay anh, đi nhanh về phía hầm gửi xe, cô sợ bản thân sẽ khóc trước mặt anh, sẽ nói với anh cô vẫn còn yêu. Nhưng tình yêu ấy bây giờ cần chôn chặt một chỗ, cần giữ lại cho riêng mình thôi.
Nhìn Chi bước đi với nước mắt lăn dài, lòng Tuấn quặn thắt, anh không muốn như vậy, không muốn thấy Chi khóc nhưng có lẽ anh không làm được.