Sau khi được kiểm tra, Chi gọi điện đến công ty xin nghỉ một ngày. Cô lang thang khắp nơi trong thành phố, ngồi quán cafe cô và Tuấn hay ngồi, uống li cafe đắng ngắt – đây là thức uống mà Tuấn thích nhưng cô chưa bao giờ thử uống nó. Cô tìm đến nơi hai vợ chồng hẹn hò trước khi cưới, lang thang khắp mọi nơi mà nước mắt cứ rơi. Mỉm cười cay nghiệt cho số phận, chưa bao giờ cô nghĩ vợ chồng cô lại đẩy nhau vào hoàn cảnh trớ trêu như này, anh ngoại tình, cô lên giường với tình cũ. Thật đáng sợ…
Ngồi bên nhà thờ lớn, cô nhớ lại ngày Tuấn cầu hôn mình, anh đã nói sẽ nắm tay cô đi cả cuộc đời, cả đời sẽ không làm cô rơi nước mắt vậy mà mới lấy nhau hơn ba năm thôi…Chi sợ hãi không nghĩ tiếp nữa. Cảm giác lồng ngực đau buốt, cô ôm mặt khóc nức nở.
Đứng từ xa, nhìn Chi khóc, người đàn ông lặng lẽ lau nước mắt, quay bước ra xe mà không tiếp tục đi theo cô nữa. Anh sợ chính mình vì đã làm tổn thương cô gái ấy nhiều như vậy.
Trở về nhà khi đã muộn, cả ngày lang thang Chi không ăn gì cả nên người muốn lả đi. Cô pha mì ăn mà không nuốt nổi, cố gắng ăn hai miếng rồi dọn dẹp bỏ đi. Mẹ chồng ra khỏi phòng nhìn thấy cô thì mắng:
– Đàn bà con gái có chồng mà đi thâu đêm suốt sáng, cô còn coi đây là nhà nữa không hả?
Chi đứng lại nhìn mẹ chồng, đôi mắt mệt mỏi:
– Con sẽ ra khỏi nhà, sẽ thả tự do cho con trai mẹ là được phải không ạ? Mẹ hãy kiếm một người con dâu biết đẻ cháu cho mẹ đi ạ.
Mẹ chồng cô há hốc miệng ngạc nhiên:
– Cô…ý cô là gì? Nói rõ ra xem nào?
Chi chẳng còn sức mà đôi co nữa. Cả ngày nay, cô đã quyết định sẽ li hôn. Cô có thể tha thứ cho chồng nhưng anh vẫn qua lại với Huệ và bản thân cô cũng không muốn tha thứ cho mình. Cô đã phản bội chồng thì sao mối quan hệ của họ lành lặn được nữa khi “ông ăn chả, bà ăn nem chứ?”
Tuấn về nhà vào phòng trong tình trạng có rượu nhưng vẫn đủ tỉnh táo. Anh liếc nhìn vợ ngồi bó gối trên ghế nghe nhạc, nhìn trên bàn là lá đơn li hôn đã được cô kí sẵn. Anh nhếch miệng cười, bình thản đi qua lấy bút, cúi xuống kí mà không đọc bất kì chữ nào.
Chi ngước mắt nhìn chồng nhưng anh chẳng hỏi cô lấy một lời, cũng chẳng bày tỏ thái độ gì nhưng lúc này cô cũng chẳng có sức mà đôi co nữa. Anh đi thoáng qua lấy quần áo đi tắm, cô ngửi thấy mùi nước hoa của Huệ trên người anh. Dù lòng cô đau như cắt nhưng chẳng còn muốn truy vấn hay ghen tuông nữa.
Chi lên giường đi ngủ, nghe thấy tiếng chồng bước ra lấy gối đi sang phòng đọc, cô nặng nhọc đề nghị:
– Từ bây giờ đến lúc ra tòa, anh có thể ngủ cùng phòng với em không?
Tuấn sững người lại trước đề nghị của vợ. Anh xoay người đặt gối lên giường.
– Anh sang làm việc đợi khô tóc. Lát sẽ quay lại ngủ cùng em. Chúc em ngủ ngon.
Tự dưng Chi thấy lời nói của anh xa lạ, sự ngượng nghịu xảy ra giữa hai con người từng quấn quýt nhau, từng yêu đương nồng nhiệt
Cô ngăn cho mình không khóc, cố ru mình vào giấc ngủ.
Tỉnh giấc khi nghe tiếng mẹ chồng gọi, Chi mở mắt thấy mình đang ôm cứng lấy chồng ngủ ngon. Anh vẫn đang say ngủ và cũng ôm cô trong vòng tay mình. Lúc cô còn đang ngơ ngác thì Tuấn cũng mở mắt dậy. Anh buông cô ra, lạnh lùng xuống khỏi giường đi thẳng vào nhà tắm.
Chi vùng dậy, cào lại tóc chạy xuống dưới bếp khi nghe thấy tiếng mẹ chồng lại đang réo chửi cô. Chi lặng lẽ nấu đồ ăn sáng cho bà. Đặt đồ ăn lên bàn, cô mời mẹ chồng rồi định lên chuẩn bị đi làm thì bà gọi giật lại:
– Chuyện hôm qua cô nói là thế nào?
Chi mệt mỏi:
– Hôm nay con sẽ gửi đơn đến tòa án, mẹ yên tâm đi. Khi tòa giải quyết con sẽ ra khỏi nhà.
– Cô đến đây tay không thì nhớ mà ra đi cũng như vậy đấy, đừng có đòi chia tài sản của con trai tôi.
Chi gật đầu:
– Con biết rồi, thưa mẹ.
Chi lặng lẽ vào phòng nhìn Tuấn đã quần áo chỉnh tề đi làm. Từ lâu rồi, anh tự chuẩn bị quần áo cho mình mà không nhờ đến cô nữa. Chọn quần áo đi làm, cô chưa kịp vào vệ sinh cá nhân, Tuấn đã đề nghị:
– Tôi sẽ không để em thiệt sau khi chia tay đâu. Dù em đề nghị không chia tài sản thì tôi vẫn nhờ luật sư trả lại những gì em xứng đáng nhận được.
Chi nghẹn lời, cầm quần áo, mắt cô cay xè:
– Em đến nhà này vì có tình yêu của anh còn bây giờ không còn nữa thì em cũng chẳng cần gì cả. Nếu muốn bù đắp thì anh hãy trả lại tình yêu ấy cho em, trả lại trái tim em đã bị tổn thương đi là được.
Tuấn sững người nhìn Chi, lạnh lùng:
– Tôi không còn tình yêu ấy nữa nên sẽ đền bù bằng vật chất. Em hãy nộp đơn trong hôm nay đi.
Nói xong, anh chẳng thèm nhìn biểu hiện của vợ mà bước thẳng ra khỏi nhà. Mẹ gọi anh ăn sáng nhưng anh không đứng lại mà lên xe đi thẳng đến công ty.
Chi đứng chết lặng, gạt nước mắt vào làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong, nặng nề bước những bước đi vô định xuống nhà, cô chẳng để lọt tai lời cằn nhằn của mẹ chồng nữa mà lên xe đi làm.
Sau khi đi gặp khách hàng, Chi ghé vào tòa án nộp đơn li hôn. Mặc dù đã quyết định nhưng Chi không thoát khỏi cảm giác hụt hẫng, chua xót vì mối quan hệ giữa hai người kết thúc quá vội vàng. Có điện thoại của thư kí, cô lại vội vàng về công ty. Bây giờ chỉ có công việc mới giúp cô giải tỏa căng thẳng và sầu não.
Thư kí Hà gõ cửa phòng, ngó vào nhìn cô lễ phép:
– Tổng giám đốc cho gọi chị ạ.
Chi nắm chặt cây bút, trong lòng không tránh khỏi bực bội “Anh ta lại muốn gì ở mình đây chứ?” Mặc dù không thích nhưng lệnh cấp trên nên cô buộc phải đi sang phòng anh ta. Bước vào phòng, cô đứng thẳng người lễ phép:
– Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì sao?
– Em ngồi đi đợi tôi một lát.
Chi định từ chối để rời khỏi phòng nhưng anh ta đã lại cắm đầu làm việc. Cô đành ngồi xuống ghế, pha trà chờ đợi. Một lát, anh ta cũng đến ghế ngồi mà lại ngồi cùng ghế bên cô. Chi đứng dậy sang ghế đối diện ngồi khiến ánh mắt Tùng thoáng không vui.
– Dù sao chúng ta cũng từng là người yêu cũ, em có cần xa lánh tôi như vậy không?
Chi ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ấy.
– Nếu không nói chuyện công việc thì xin phép tổng giám đốc, tôi về làm việc.
Anh khẽ mỉm cười nhìn cô gái đang giơ gai ra phòng vệ, bình thản:
– Giữa tuần sau, hai chúng ta đi công tác ở Hàn Quốc, em sắp xếp đi.
Chi sững người:
– Anh đi cùng trợ lí chứ tại sao lại đi cùng tôi?
– Không phải em rất giỏi tiếng Hàn sao, hơn nữa lần này tôi đi mời một chuyên gia về lĩnh vực chứng khoán nên muốn em cùng đi đánh giá xem có nên thuê ông ta không? Không phải việc này phòng nhân sự của em cần làm sao?
Chi sững người:
– Khi anh đã nhắm vào người nào thì chắc chắn có ý định thuê người ta rồi sao phải xin ý kiến của phòng nhân sự chứ?
Anh nhếch miệng, ánh mắt thâm tình:
– Nhưng lần này tôi muốn hỏi ý kiến của em. Sao? Công ty này cho phép cấp dưới được quyền từ chối yêu cầu cấp trên hả?
– Nếu đó là yêu cầu vô lí thì được.
– Nhưng yêu cầu của tôi hoàn toàn hợp lí. Chỉ có em có tật giật mình nên mới thấy nó không hợp lí thôi.
Chi quay lại nhìn người đàn ông đang bình thản uống trà, cô biết công việc của mình nhưng không muốn đi cùng anh ta lại còn đi riêng nữa.
– Có trợ lí và thư kí của chúng ta đi cùng nữa nên em không phải nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù như vậy đâu.
Anh ta còn đọc được cả ý nghĩ của cô, Chi tức giận, nắm chặt tay rời khỏi phòng mà lòng muốn bừng bừng lửa giận. Cô đang muốn rối loạn vì việc gia đình còn bị hắn chèn ép công việc nữa nên đầu óc cô muốn nổ tung lên.