Cả hai cứ ngồi trong yên lặng. Đợi Chi khóc xong, Tùng mới lên tiếng.
– Ra bàn ăn một chút đi, em phải có sức khỏe mới giải quyết mọi việc được.
Chi quay ra nhìn trên bàn đã có đồ ăn thì đứng dậy. Hai chân ngồi lâu nên đứng không vững, cả người đổ nhào vào Tùng. Cô bối rối giải thích.
– Chắc do ngồi lâu quá nên bị chuột rút mất rồi.
Anh gõ lên trán Chi khẽ nhăn mặt.
– Đừng ngồi một tư thế quá lâu. Nào anh giúp em.
Anh đỡ cô lại bàn, bỏ đồ ăn khỏi các khay. Chi nhìn thấy kim chi, gimbap, canh rong biển và tokbokki cay thì ngạc nhiên nhìn Tùng.
– Em còn thích những món này chứ?
Chi gật đầu, Tùng lấy bát đặt trước mặt cô.
– Vậy thì em ăn nhiều một chút.
Cô nhận đũa từ tay anh, găp gimbap ăn thử. Trước kia cô học chuyên ngữ tiếng Hàn nên thích tìm hiểu ẩm thực Hàn Quốc thành ra nghiện ăn. Anh cũng hay đưa cô đi ăn nhưng chỉ có một nhà hàng trên phố Kim Mã là ăn ngon.
– Anh mua ở nhà hàng chúng ta hay ăn đấy, hương vị có gì thay đổi không em?
– Vẫn như cũ, rất ngon.
Dù toàn là món cô thích nhưng đang ăn nghĩ đến công việc thì Chi lại không nuốt thêm được còn Tùng thì cố khuyên.
– Quên đi, ngày mai sẽ khác phải không? Phá sản thì dựng lại, anh sẽ giúp em.
Sau khi ăn xong, Chi đi pha cafe cho hai người. Đứng bên nhau nhìn xuống phố về đêm tấp nập người qua lại.
– Em xuống kho có phát hiện ra gì bất thường không? Cảnh sát nói nguyên nhân đám cháy là gì?
Chi thở dài, thanh âm nhỏ, khàn khàn.
– Họ chưa kết luận gì cả? Nhưng tôi đang băn khoăn tại sao lại cháy đúng lúc thế? Hàng vừa về kho đủ lúc 10 giờ sáng nay thì chiều cháy mà cháy hết toàn bộ.
– Ở đấy em có ngửi thấy mùi xăng, dầu không?
Chi quay sang nhìn Tùng.
– Anh nghĩ có người chủ động châm lửa sao?
– Đi theo anh.
Tùng kéo Chi rời khỏi công ty. Hai người trở lại kho hàng đã cháy rụi, bây giờ vẫn còn âm ỉ mùi khói, mùi khét của cao su trong không khí đặc quánh.
– Cẩn thận không dẫm thủy tinh hay đinh nhọn đấy.
– Em đứng im đây, anh vào xem nào.
Tùng bật đèn trên điện thoại đi sâu vào trong. Anh muốn tìm hiểu xem đám cháy bắt nguồn từ trong kho hay bên ngoài.
Chi đi vòng ngoài, cũng chăm chỉ tìm hiểu…bên góc tường còn xót lại cô cúi xuống ngửi… mùi xăng.
– Tùng…anh Tùng ơi, ra đây đi.
Tùng vội rời khỏi đống đổ nát đi ra chỗ Chi đang ra sức cúi xuống, mông chổng lên như con cóc.
– Em tìm thấy gì?
– Ở đây có mùi xăng, anh ngồi xuống đây đi.
Tùng tiến đến trước mặt Chi ngồi xuống nhưng lại không kiểm tra mà nhìn mặt Chi cười.
– Mặt tôi làm sao hả?
Nụ cười vẫn nở trên môi, anh nâng mặt Chi lên lấy khăn lau sạch vết khói ám, càng lau nó lại dính càng chắc.
– Chắc tại tôi cúi xuống ngửi nên mới dính mặt.
– Ừ
Tùng vẫn lau lau, khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc, Tùng cũng bị khói ám bám lên mặt nhưng hình như anh không phát hiện ra, chiếc áo sơ mi của anh cũng bẩn hết, tay vén lên cao, chắc là vừa lục tìm bên trong kiểm tra.
Lau sạch cho Chi, thấy cô im lặng lại nhìn mình chăm chú thì anh mới để ý. Bốn mắt chạm nhau, nhất thời bất động. Đến khi bản thân cảm nhận được hơi thở của Tùng vô cùng gần thì cô mới sực tỉnh bối rối đứng bật dậy nhưng đầu lại va vào cằm anh.
– Ôi…Đau
Tùng buột miệng kêu, tay xoa cằm nhăn nhó. Chi bối rối thanh minh.
– Xin lỗi, tôi không cố ý.
– Ừ, lỗi của anh
Ánh mắt anh nhìn cô âu yếm khiến Chi bối rối quay mặt đi lảng tránh.
– Anh kiểm tra đi, chúng ta về thôi không con đợi.
– Ừ, đợi anh
….
Chi tất bật cùng Hà đi gặp đối tác để thương lượng và xin đầu tư, hai chị em quên cả giờ ăn trưa, đến đâu cũng phải đợi. Có người nghe đến tên đã từ chối gặp. Mạch Tuấn gọi điện cho Chi đến tập đoàn Hưng Phát. Hà lên tiếng.
– Sao anh ta lại gọi chị đến đó, không phải là muốn hủy hợp đồng chứ?
– Bây giờ phải đến mới biết được, em về công ty đi, chị đến đó một lát.
– Em đi với chị không nhỡ hắn dở trò thì sao?
– Yên tâm đi, ở tập đoàn thì sao dở trò gì được chứ?
Nhiều ngày liền, hai chị em cứ thất thểu đi khắp mọi mặt trận mà lúc này… thực sự không ai muốn đầu tư vào họ nữa vì hậu quả của vụ cháy chưa thể khắc phục, nguồn vốn vào sẽ rất lâu mới thu được.
…
Tùng trở về Laya trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên.
– Tổng giám đốc
Mọi người đều chào hỏi nhưng anh dường như không để ý mà đi thẳng vào thang máy lên phòng của bà Hiền.
Nhìn thấy Tùng, bà chỉ liếc một cái lạnh nhạt rồi lại tiếp tục công việc, thờ ơ hỏi.
– Về làm việc sao?
– Vâng
Tùng biết khó khăn của Chi lúc này chỉ có Laya là giúp được nhưng muốn giúp Chi thì anh phải trở về vị trí.
Bà Hiền nhướng mày, nhìn Tùng qua hai mắt kính.
– Đồng ý bỏ cô ta?
– Không, mẹ có thể đưa điều kiện khác được chứ?
– Cưới Thùy Tiên?
– Mẹ, mẹ biết là…
– Vậy thì mẹ không có gì để nói với con cả, con tưởng mẹ không biết ý định của con sao? Con muốn về để kí hợp tác cung cấp vốn cho Huy Tuấn giúp cô ta phải không?
– Mẹ..
– Ra ngoài, nếu con muốn giúp cô ta thì nghe lời mẹ cưới Thùy Tiên còn không thì con đừng có mơ.
– Vậy con sẽ thu mua Huy Tuấn, lúc ấy mẹ đừng gọi con về Laya nữa… mẹ cứ ôm lấy tập đoàn của mẹ đi.
Bà Hiền ném cây bút về phía Tùng tức tối.
– Mày giỏi lắm, không chọc tức mẹ thì mày không yên phải không?
Tùng không ở lại mà xoay lưng rời đi nhưng chưa mở cửa thì đứng lại thông báo.
– Nhà kho của Huy Tuấn là có người cố ý gây cháy, mẹ có biết chuyện này không?
– Mày còn đang nghi ngờ mẹ mày đấy à?
– Tốt hơn là mẹ đừng để con tìm ra có bàn tay của mẹ không thì mẹ sẽ ân hận cả đời đấy.
– Mày..
Bà Hiền mặt đỏ tía tai, bốc hỏa cả lên đầu, mắt mũi trợn lên tức giận.
– Cút đi, đừng bao giờ về đây nữa.