Hôm nay các ba mẹ đến trường tham dự đông nên Tùng phải chật vật mãi mới có chỗ đậu xe. Tiếng nhạc rộn rã tưng bừng cả khu phố. Đi qua đường, Tùng nắm tay Chi dẫn sang.
Bà Hiền từ xa nhìn thấy Tùng đi cùng Chi thì yêu cầu lái xe dừng lại nhìn cho rõ. Bà muốn khẳng định lại nên hỏi lái xe.
– Kia có phải là tổng giám đốc không?
– Vâng thưa bà, đó là tổng giám đốc ạ.
– Cậu đến đó kiểm tra xem hai người họ đến trường mầm non làm gì?
– Vâng ạ.
Vừa vào cổng, Bon thấy ba mẹ nắm tay nhau đã chạy vèo ra hô to.
– A… ba mẹ đến rồi. Hoan hô, ba cầm tay mẹ.
Chi lúc này mới chợt nhớ ra nên rút khỏi tay Tùng, chỏ chỏ vào trán con trai.
– Nói nhỏ, nơi công cộng không nói to làm ảnh hưởng người khác.
Bon cười híp mắt, hai cái má được các cô đánh đỏ chót để vào vai chú Tễu cứ rung rung. Chi không nhịn được mà xoa xoa má con.
– Con trai mẹ đáng yêu quá! Để xem hôm nay con biểu diễn thế nào?
– Lúc sáng cô giáo khen con diễn đạt đấy, mẹ cứ tin ở con.
Cả hai nhìn con bật cười, bộ quần áo chú Tễu mà Bon mặc khiến ai nhìn thấy cũng tấm tắc khen. Cô giáo gọi Bon vào nên Chi đi theo mang đồ đã mua đưa cho cô.
Lái xe trở lại xe báo cáo với bà Hiền.
– Tôi thấy tổng giám đốc bế một cậu bé chừng 4, 5 tuổi thưa bà. Có lẽ đó là con của cô gái đó.
Bà Hiền mặt mày đỏ dựng vì bực tức, hàm răng nghiến chặt.
– Đồ ngu, bao nhiêu đứa tử tế không yêu đi đâm đầu vào cái đứa chồng chết còn có con rồi chứ? Để mẹ xem không còn gì trong tay thì nó có bám con nữa không?
Liền lúc đó, bà gọi đi một cuộc điện thoại.
– Điều tra cho tôi về công ty Hoàng Tuấn, tìm các đối tác của họ rồi hẹn gặp cho tôi.
Trên sân khấu, Bon bắt chước dáng đi khệnh khạng của chú Tễu, cái tay phe phẩy quạt, hai má phúng phính đỏ chót, mỗi lời con nói đều khiến mọi người ở dưới cười bò. Ai cũng chỉ chỏ khen thằng bé diễn đạt, Chi cũng không ngờ con lại nhớ được lời thoại còn rất tự tin thể hiện. Tùng ngồi quay lại hết tiết mục của con. Tiết mục kết thúc, mọi người vỗ tay rầm rầm, Bon cứ đứng trên sân khấu vẫy tay không ngừng đến khi cô kéo vào trong rồi vẫn thò đầu ra vẫy.
– Cảm ơn anh, nhờ anh mà tôi biết Bon còn biết diễn kịch nữa.
– Bon nhắc anh đấy, em cũng nên dành thời gian tham gia những buổi lễ như này của con. Thằng bé hôm nay rất vui đấy.
Chi gật đầu, nhìn lên sân khấu vẫn thấy cái đầu mì tôm thập thò sau cánh gà, cái miệng cười toe toét làm má nó càng đỏ hơn.
Tùng thấy Chi cứ nhìn con vẫy vẫy mỉm cười thì nắm tay Chi lên tiếng.
– Tối nay em đừng làm việc nữa, chúng ta cho con lên phố đi bộ chơi đón Trung thu được chứ?
Chi khẽ gật đầu, rút tay lại, Bon ở trong cánh gà lần nữa thò mặt ra nhìn cô cười tít mắt. Cô cảm nhận được hành động của mình ngày hôm nay thật sự đúng đắn, đến cùng với Tùng, ngồi xem con biểu diễn… khiến thằng bé vui vẻ không ít.
Không biết có chuyện gì mà ông Hòa gọi điện giục Tùng về nhà khẩn cấp, anh để xe lại cho Chi đón con về sớm còn liên tục dặn cô đợi anh về đưa con đi chơi. Chi thấy anh gấp gáp thì nhanh chóng đồng ý cho anh đi.
Sau khi đón con, cô cho Bon chơi thêm một lúc ở sân, hôm nay thằng bé cười nhiều hơn thì phải. Nó leo lên cầu trượt, miệng reo lên.
– Mẹ Chi, đỡ Bon nhé!
Cô đứng lên lại gần, đợi thằng bé trượt xuống thì giơ tay túm lấy nhấc lên ôm vào lòng.
– Con có vui không?
– Có, Bon rất vui vì mẹ ngồi dưới xem con biểu diễn mà không phải xem qua điện thoại ba quay.
Khóe mắt Chi cay xè, hôn liên tiếp lên mặt con.
– Từ giờ mẹ sẽ thường xuyên có mặt xem con biểu diễn được không?
– Mẹ hứa đấy nhé! Con nói với mẹ cái này.
Nó ra điều bí mật, ghé tai cô thì thầm, hơi thở nhồn nhột bên tai.
– Con đã thấy ba cầm tay mẹ.
Nói xong nó lại cười hi hí ra vẻ phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm. Một lần nữa, nó khẳng định lại.
– Những hai lần
Chi mỉm cười cọ trán vào mặt con.
– Ừ, hai lần ba cầm tay mẹ.
Bon thích thú, hôn chụt lên má mẹ.
– Mẹ thật ngoan
Đó là câu Chi hay khen khi Bon làm gì vừa ý cô, hôm nay nó bắt chước và ngầm thông báo nó thích ba mẹ nắm tay nhau.
Tùng về nhà, bà Hiền vừa nhìn thấy con đi taxi thì mặt mũi có phần hả hê.
– Sao, vừa mới từ chức đã phải đi taxi thế kia?
– Dù đi bộ thì con cũng thấy tự do mẹ ạ.
Bà không ngờ Tùng lại bình thản như thế? Sáng nay đến công ty, trợ lí đưa đơn từ chức của Tùng vào khiến bà tức nổ đom đóm mắt, cầm cái bình hoa trên bàn ném vỡ tan. Đầu giờ chiều thì gặp nó đi cùng người phụ nữ kia lại khiến bà muốn tăng xông mà máu không lưu thông lên não được.
– Mày ngu lắm con ạ, bao nhiêu đứa không yêu lại đi yêu cái đứa một đời chồng đã có con rồi chứ? Khi người ta biết đường đường tổng giám đốc tập đoàn Laya lấy người phụ nữ như vậy có xấu hổ không?
Tùng nhìn sâu vào mắt mẹ, ánh mắt không hề nao núng mà đầy sự quyết tâm.
– Lấy người mình yêu thì có gì phải xấu hổ hả mẹ? Con thấy xấu hổ vì 11 năm trước đã không bảo vệ lấy người con yêu thôi.
– Con… phải làm mẹ tức chết hả?
– Con chưa bao giờ muốn thế? Còn mẹ chưa bao giờ muốn hiểu con, muốn để ý xem con nghĩ gì và muốn gì?
Ông Hòa đứng trên cầu thang thấy hai mẹ con căng thẳng thì đi xuống nói oang oang.
– Tùng về hả con, ra vườn uống trà ăn bánh trung thu. Mẹ con được người ta biếu nhiều bánh ngon lắm.
Ông đi xuống đẩy đẩy Tùng đi ra ngoài còn mình bám vai vợ xoa xoa.
– Mình đừng tức giận với con làm gì? Nhăn hết mặt rồi này, thế này lại mất tiền với spa rồi. Thôi bà đi làm đẹp đi, để tôi nói chuyện với con.
Bà Hiền dường như vẫn chưa nguôi giận, nhìn chồng bực dọc.
– Hai cha con nhà ông cứ liệu hồn.