Về đến nhà, Bon vẫn đang chơi với ông Hòa chưa đi ngủ. Thấy ba mẹ về là thằng bé chạy lại nhảy lên người Tùng.
– Hai đứa về rồi hả?
– Vâng ạ, Bon có làm ông mệt không ạ?
Ông Hòa tươi cười, xua tay, giọng nói tràn đầy phấn khích.
– Không mệt chút nào, hai đứa mà bận cứ bảo bố, bố sẽ sang trông Bon cho.
– Vâng, Bon chơi với ông nội rất ngoan, ba mẹ cứ đi hẹn hò đi ạ.
Chi xoa xoa má cục cưng.
– Muộn rồi đi ngủ đi con để ông còn về nghỉ ngơi nữa.
Chi đỡ lấy con từ tay Tùng tiễn hai người ra cửa.
– Con chào ông nội, chúc ông ngủ ngon.
Ông Hòa vẫn còn chưa muốn về, Tùng phải nhắc.
– Nếu bố muốn thì rảnh lại qua chơi với cháu, bây giờ muộn rồi, con đưa bố về.
Ông miễn cưỡng gật đầu, lại nảy ra ý tưởng.
– Sáng mai ông mời hai mẹ con ăn phở nhé!
Bon thích thú, mắt sáng rực, cái đầu đang tính gật chợt nhớ ra mẹ chưa nói gì nên ngay lập tức quay sang chờ đợi. Không chỉ Bon mà Tùng và ông Hòa cũng đang nhìn Chi chờ câu trả lời.
– Vâng ạ, mai con sẽ đưa cháu ra quán đấy ăn phở ạ.
…
Dù bận rộn với công việc nhưng Chi đã biết dành thời gian cho con chứ không để một mình Tùng làm mọi việc như trước nữa. Thỉnh thoảng cô sẽ cùng anh đi đón con. Mỗi lần thấy cả ba mẹ đến là Bon nhảy tâng tâng thích thú, cái miệng cứ gào lên như muốn cả trường nghe thấy.
– Mẹ, hôm nay bạn Na đã chơi lại với con rồi, bạn ấy không thích bạn Mía nữa.
– Thế bạn Na không chê con béo nữa hả?
Khuôn mặt nó đang háo hức chợt kéo dài ra giận dỗi.
– Bon không béo, trẻ con phải mũm mĩm mới đáng yêu, con chỉ mũm mĩm chứ không béo. Mẹ Chi toàn chê Bon thôi.
Nhìn mặt nó giận mà Chi lại bật cười. Tùng dừng xe trước đèn đỏ quay lại.
– Đúng, Bon mũm mĩm đẹp trai vậy, bạn Na mà không thích hơi phí.
– Ba Tùng đúng là soái ca.
Chi càng cười lớn, thằng bé ngây ngô nhìn mẹ không thèm chấp mà len lên trên ngồi với Tùng.
– Mẹ hư, Bon không thèm chấp mẹ. Mẹ nói Bon trẻ con nhưng mẹ còn trẻ con hơn cả Bon nữa.
– Vậy thì Bon đừng ăn cơm mẹ nấu nữa nhé!
Nó quay lại hừ một cái.
– Mẹ thật trẻ con.
– Ơ, mẹ trẻ con hồi nào?
– Vậy sao mẹ cứ mang cơm ra dọa Bon chứ?
Nó quay sang Tùng lên giọng.
– Ba học nấu cơm đi, con sẽ ăn cơm ba nấu.
Chi chỏ chỏ lên đầu Bon, mặt cũng bắt chước nó giận dỗi.
– Được, vậy tối nay ba con nấu xem con có ăn được không nhé, cái đồ thiên vị.
Một lúc suy nghĩ lại, Bon quay đầu xuống.
– Thôi được rồi, Bon không dỗi mẹ nữa. Mẹ nấu cơm là ngon nhất.
– Không phải nịnh tôi, ông ăn cơm ba ông nấu ấy.
– Hôm mẹ đi công tác, ba làm thịt kho bóng đêm mà Bon ăn thử miếng đắng lắm. Bon không có sở thích ăn món đắng nên thôi… mẹ nấu ngon hơn. Bon sẽ không chấp mẹ vì đã chê Bon béo nữa. Mẹ cũng nên xin lỗi Bon đi.1
– Vì sao mẹ phải xin lỗi?
– Vì mẹ chê con béo.
– Con béo thật còn gì nữa.
– Hừ, mẹ Chi đúng là bướng bỉnh đúng như ba Tùng nói.
Tùng há miệng, giơ tay che mồm thằng con lại len lén nhìn Chi.
– Vâng tôi bướng, hai ba con thì ngoan rồi. Tối nay nhịn cơm đi.
Chi khoanh tay không nhìn hai bố con mà quay ra nhìn đường phố. Bon so vai, cái đầu hơi lắc lắc, miệng chép chép.
– Phụ nữ đúng là khó hiểu.
Chi nghe thấy lại trợn mắt lên.
– Con học câu ấy ở đâu đấy?
Nó biết mẹ giận nên rụt đầu rụt cổ nhìn Tùng nhưng lại không nói cho mẹ biết, ba nó hay than vãn như vậy mỗi khi mẹ giận. Nay mẹ giận, nó mang ra sử dụng mà sao mẹ lại quát nó?… “hey…đúng là phụ nữ khó hiểu?” Nó còn cố tình nhấn mạnh khiến Tùng nhìn Chi qua gương chiếu hậu bật cười.
Vào siêu thị, Bon ngồi trong giỏ hàng để Tùng đẩy đi, còn Chi thì chọn đồ. Trông họ thật giống một gia đình hạnh phúc.
– Anh Tùng
Cả ba quay ra theo tiếng gọi thì thấy mẹ Tùng cũng đang đi siêu thị cùng với Thùy Tiên. Bon cứ ngơ ngác nhìn người lạ còn ba mẹ thì cũng không cười nữa và cũng không chào hai người kia.
– Họ là ai hả mẹ?
– Mẹ con mình đi ra kia nhé!
Chi nhấc tay Tùng ra, khẽ nhắc.
– Tôi đưa con đi mua tiếp, anh nói chuyện đi nhé!
Tùng kéo tay Chi lại.
– Anh không có gì nói với họ cả.
Chi không muốn những người này thấy Bon, cô lo họ sẽ làm ảnh hưởng đến thằng bé như đã làm với bố mẹ mình nên lấy khẩu trang đeo lên cho con.
– Bon ngoan, mẹ bế nào.
Thằng bé nhìn cô chớp chớp mắt.
– Họ là người xấu sao mẹ?
– Không, sau này mẹ sẽ giải thích cho Bon được không?
Tùng biết Chi không muốn mẹ mình nhận ra Bon giống anh. Cô sợ mẹ anh sẽ làm ảnh hưởng đến thằng bé. Anh hiểu cảm giác của Chi và cũng như Chi, chừng nào mẹ anh chưa chấp nhận cô thì bà sẽ không được nhận cháu.
Bà Hiền lại gần, nhìn không chớp mắt vào đứa bé, dù bị che hết chỉ hở đôi mắt nhưng bà lại thấy nó thân thuộc vô cùng. Mắt thằng bé sáng, tròn nhưng nhìn kĩ vô cùng giống mắt con trai bà. Bà gỡ tay Thùy Tiên ra đến gần hơn nữa.
– Cô bỏ khẩu trang của thằng bé ra đi.
Tùng đứng chắn trước mặt mẹ.
– Mẹ lại muốn làm gì?
Bà nhìn Tùng với ánh mắt giận dữ, ngữ điệu ra lệnh.
– Thằng bé mấy tuổi rồi?
Bon nghiêng mặt qua vai Tùng lên tiếng.
– Chào bà, cháu gần 5 tuổi.
Bà Hiền lúc này không nhìn Bon nữa. Nếu nó gần 5 tuổi thì chẳng phải đứa bé là con chồng cũ của cô ta sao. Thằng con bà đúng là ngu muội mà.
Bà nhìn Chi gằn giọng.
– Cô giỏi thật đấy, không thấy bản thân mình thấp kém so với con tôi sao? Sao cô cứ như con đỉa bám lấy con tôi vậy?
Có Bon ở đây nên Chi không muốn con chứng kiến chuyện của người lớn. Cô cũng không muốn đôi co giải thích vì bà ấy đã ác cảm với cô thì có nói gì cũng chỉ như muối bỏ bể. Hơn nữa, những gì bà ấy thấy thì đúng là cô đang bám con trai bà ấy.
Tùng khó chịu nhíu mày, anh quay sang Chi.
– Em đưa con đi mua tiếp đi, lát anh tìm.
Chi gật đầu bế con rời đi. Ngay lập tức Bon đã hỏi.
– Mẹ Chi, sao bà lại mắng mẹ?
– Đó là bà nội của con, bé làm sai thì người lớn mắng thôi mà.
– Vậy mẹ Chi làm sai cái gì à?
– Ừ, chắc là vậy. Mẹ con mình đi mua tiếp nhé!
Tùng nghe thấy câu hỏi của Bon mà trong lòng vô cùng khó chịu. Anh quay về phía hai người trước mặt.
– Lần sau gặp con, nếu mẹ không nói được gì hay ho thì coi như không nhìn thấy con đi.
– Mày bị nó bỏ bùa mê thuốc lú à? Đã một đời chồng lại còn có con, ngu hết chỗ nói.
– Vâng, vì con ngu mà bây giờ mới hối hận đấy. Mẹ đừng quan tâm con nữa, mẹ càng quan tâm con càng thấy khó thở lắm. Chào mẹ.
Thùy Tiên thấy Tùng định đi thì lên tiếng.
– Anh đừng vậy mà?
– Phiền cô đừng nói với tôi thân mật như vậy, tôi không muốn nuốt đâu.
– Con…mẹ sẽ không cho con hủy hôn đâu.
– Vậy mẹ đi mà cưới.
Nói rồi Tùng dứt khoát xoay người rời đi không để tâm đến hai người phụ nữ ấy nữa. Bà Hiền giận run người, Thùy Tiên ra điều ấm ức.
– Cô ta có gì hơn cháu chứ?
– Được rồi để bác lo, làm sao cô ta so sánh với cháu được.
– Chị ta cũng thật là, có chồng có con rồi còn cứ bám lấy anh ấy. Chồng chết thì ở vậy mà thờ chồng chứ? Hoặc lấy ai cho phù hợp hoàn cảnh đi.
Tự dưng bà Hiền lại nghĩ đến đôi mắt của Bon, bất giác buột miệng.
– Cháu có thấy đôi mắt thằng bé giống Tùng nhà bác không?