• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng đi làm, Tùng đổi xe cho bạn. Anh lấy xe máy của bạn đi khiến Mạnh ngạc nhiên.

– Hôm nay mày ấm đầu à? Có biết đi xe máy không mà đòi đi.

– Mày coi thường tao thế? Từ giờ tao đi xe mày còn mày đi xe tao. Cuối tuần tao mua xe máy rồi sẽ trả mày.

– Nhưng tao không có tiền đổ xăng ô tô đâu.

– Tao đổ cho mày.

Lâu rồi anh không đi xe máy nên cũng có chút ngượng ngùng. Chật vật mãi cuối cùng cũng đến được bãi đỗ xe đại học kinh tế. Thật may cho anh vào đến nơi gửi xe lại gặp Chi cũng đang gửi xe đạp điện.

Anh cố tình như không thấy cô mà phi xe vào dựng bên cạnh. Dù sao anh cũng là thầy nên chắc cô sẽ phải chào trước. Ai ngờ dựng xe xong quay ra thì cô đã đi mất rồi.

Lớp học của Chi hôm nay râm ran lắm, chưa khi nào sinh viên lại đi học đầy đủ như hôm nay, chỗ ngồi chật kín. Cô vào chỗ còn trống bên cạnh cái Ngân.

– Hôm nay kiểm tra môn gì sao mà mọi người đi học đầy đủ nhỉ?

Ngân kéo tay cô thì thầm bên tai.

– Sáng nay học tận 3 tiết thầy Tùng cơ mà. Cơ hội ngắm trai đẹp công khai nên không đi học hơi uổng.

– Ừ, ngắm thôi đừng sờ hiện vật bỏng tay.

Cái Ngân nguýt dài, cười gian xảo.

– Sao thầy cũng ghim thù mày vụ sân trường hôm qua cho mà coi.

– Chẳng lẽ thầy ấy lại nhỏ mọn vậy chứ?

Vậy mà…

Tùng bước vào lớp, tất thảy các con mắt đều nhìn lên vị giảng viên của môn học mới. Thầy đi đâu thì các con mắt đánh đi khúc ấy. Riêng Chi thì vén tóc che bớt cái mặt và ngồi khom lưng xuống cho thầy khỏi nhìn thấy mình.

– Chào các bạn, tôi là Tùng. Học kì này sẽ dạy các bạn môn “Quản trị nhân sự”. Yêu cầu của tôi không cao đâu, chỉ cần các bài luận của tôi các bạn đều đạt điểm A là được.

– Ồ…

Tất cả sinh viên đều ồ lên nhưng không phải vì vui mừng mà là sự kinh hãi. Rồi thì anh chẳng thèm để ý thái độ hoang mang của sinh viên mà ngay lập tức đưa yêu cầu.

– Các bạn hãy viết ra cho tôi 3 câu hỏi để tuyển dụng nhân sự mà các bạn thấy hay nhất và phân tích nó dưới góc nhìn của người quản lí. Tôi cho các bạn thời gian 15 phút, coi như đây là bài luận đầu tiên.

– Ôi, thầy ơi… thầy chưa dạy gì mà?

Bên dưới bắt đầu xì xào kêu ca, mặt mũi cứ gọi là nhăn hết cỡ.

– Tôi đưa yêu cầu còn việc làm hay không là quyền của các bạn.

Làm gì có ai dám không làm bài giảng viên giao chứ? Không làm đồng nghĩa với không có điểm mà không có điểm là trượt – trượt thì học lại – mà học lại thì mất thêm tiền.

Ngân quay sang thì thầm với Chi.

– Có vẻ thầy không dễ xơi nhỉ?

– Mày cứ mong cho lắm vào, thôi nghĩ đi không bị bê lên trình bày thì đẹp mặt.

Chi nghĩ được hai câu, gạch ý xong rồi nhìn lên bục giảng. Tùng đứng im quan sát cả lớp, mặt chẳng có chút thân thiện với sinh viên gì cả, khác hẳn với hôm qua làm quen với cô. Mới buổi đầu chưa biết thầy thế nào nên cũng không ai dám ngáp ngủ hay làm việc riêng.

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho “chú hề” xin gợi ý. Anh ấy nói đã làm đến trưởng phòng thì chắc chắn có đầy kinh nghiệm tuyển dụng. Câu hỏi mà lí thuyết quá không được nên hỏi người đi trước chắc chắn sẽ có câu hỏi thực tế hơn. Tin nhắn vừa được gửi đi, Chi ung dung đợi anh giúp mình thì..

– Em sinh viên nữ ngồi dãy thứ tư mặc áo màu xanh lam đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Chi nhìn mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình liền nhìn lại bản thân, đếm số dãy thì cười trừ đứng lên.

– Thầy gọi em ạ.

– Em gian lận khi làm bài, mời em ra cửa lớp đứng đến hết giờ.

– Dạ??? Em làm gì ạ?

– Em dùng điện thoại trong giờ, có phải là để nhắn tin hỏi bài không?

Mặt Chi đỏ rần rần, lời thầy thì nghiêm trang vang vọng khiến cả lớp im thin thít. Những ai đang cầm điện thoại liền nhanh tay cất đi.

– Thưa thầy, em…

– Em bị đuổi khỏi lớp làm gương cho các bạn.

Ngân nhìn Chi thương cảm rồi khẽ lắc đầu. Bị đuổi khỏi lớp đồng nghĩa với việc sẽ nhận điểm thấp rồi sau này làm sao mà gánh lên được. Cô nghiến răng nói với Ngân.

– Đấy, mày bảo thầy ấy không nhỏ mọn đi…

– Làm sao tao biết được thầy ấy khó tính vậy chứ?

Chi định cầm ba lô lẫn sách vở đi ra thì Tùng lại lên tiếng.

– Em để sách vở lại, đứng cửa lớp cho tôi đến hết giờ thì vào viết bản kiểm điểm.

– Sao thầy biết là em nhắn tin hỏi bài chứ?

Ngân giật tay Chi, lúc này cô mới biết mình hỏi câu thật ngớ ngẩn. Hỏi vậy khác nào thừa nhận rồi còn gì. Chi xếp gọn sách vở trên bàn rồi lững thững đi xuống. Lần đầu tiên trong mấy năm học, một sinh viên ưu tú như cô bị đuổi ra khỏi lớp. Các môn học khác, thầy cô cho sử dụng điện thoại tìm tư liệu, ai ngờ Tùng lại không cho chứ? Thật là…

Tùng thấy Chi hậm hực, khi đến gần, anh liền lên tiếng.

– Nếu em thấy oan ức thì có thể phản biện.

– Dạ không ạ.

– Vậy thì tốt, ra ngoài đi.

Chi không phục nhưng vẫn nghe lời ra ngoài nhưng cô vẫn không hiểu sao thầy lại biết cô nhắn tin hỏi bài nữa… Đứng dựa tường bên ngoài cửa lớp, chốc chốc cô lại thò mặt vào nghe các bạn thuyết trình còn ông thầy chẳng mảy may quan tâm đứng tựa vào bàn, hai tay vẫn đút túi quần với khuôn mặt nghiêm trang. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho “Chú hề” kể khổ.

Tùng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài thấy Chi vẫn ngoan ngoãn đứng đấy thì hài lòng. Anh nhìn tin nhắn messenger đến nhưng không đọc trước mặt sinh viên được nên úp điện thoại xuống cho khỏi ai nhìn thấy. Thật may khi anh đã tắt chuông điện thoại không thì anh sẽ bị Chi nghi ngờ ngay.

Chi đợi mòn mỏi, cuối cùng ba tiết học cũng kết thúc. Mọi người lục đục kéo nhau ra về, ai nấy đều mệt bơ phờ khi bị thầy hành cho tan xác. Lên bảng nêu ý kiến mà toàn bị thầy vặn ngược lại như lên tòa tranh luận vậy làm sao mà não không căng cho được.

Cái Ngân mang đồ ra cho Chi vỗ vai cô thều thào.

– Xin lỗi mày, tao thấy đuối sức, lúc đứng trên bục giảng cho thầy biện hộ thì tao ước mình cũng bị phạt.

Chi bật cười nhìn mặt mũi nó méo xệch.

– Về đi, tao mời mày đi ăn chè giải nhiệt.

Vậy mà chưa kịp đi thì cô đã nghe thấy giọng oanh vàng của Tùng.

– Chi, em lên văn phòng khoa gặp thầy.

Ngân nhìn bạn an ủi, thở dài lạnh lẽo.

– Đi đi mày, chúc mày bình an vô sự.

Cực chẳng đành, cô phải lếch thếch lên văn phòng khoa. Mà quái lạ, thầy mới đến dạy đã có nguyên một cái phòng riêng, ưu đãi này có vẻ hơi lớn rồi. Chi đứng cửa rụt rè không dám vào thì Tùng lạnh giọng.

– Vào đi hay để tôi bế em vào.

– Dạ… em tự đi được.

Chi tự biết mình phải nghe lời không bị đánh trượt môn vừa tốn thời gian, vừa tốn tiền mà hồ sơ lại không đẹp nên dù không hài lòng thì cô vẫn phải nhịn… nhịn triệt để.

– Em có muốn uống gì không?

– Dạ không ạ, thầy có gì dạy dỗ thì em xin nghe ạ.

– Có phải em nghĩ tôi lấy việc công trả thù riêng không?

✅️ Fb của tớ là Dương Cầm chứ k phải Lani An Diệp mn nhé! hết bộ này chắc tớ cũng nghỉ đăng app 1 thời gian để tập trung giải quyết cv tháng cuối năm. mn đọc truyện của tớ có thể qua fb. link fb tớ để trong nhóm chat.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK