Phó Quân Hạo lạnh mặt quay người rời đi trong vẻ mặt kinh ngạc của Tô Thiên Bội, Tô Thiên Bội bực bội mắng mấy tiếng “phi phi phi” với bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, cái gì mà đã có duyên rồi thì dù nghìn dặm xa vẫn còn có thể gặp lại, phải là đã không có duyên rồi thì dù ở ngay trước mặt cũng khó nắm tay mới đúng.
Du Giai Ý từng chịu khổ vì anh, đời này sẽ không có duyên phận chó má gì với anh nữa đâu.
Trong văn phòng của Phó Quân Hạo, sau khi Chung Bảo Nam hỏi thăm Du Giai Ý xong bèn thăm dò hỏi: “Vừa nãy tổng giám đốc Phó tới đây, hai người có gặp nhau không?”
Chung Bảo Nam biết quan hệ trước đây của Du Giai Ý và Phó Quân Hạo, cho nên mới hỏi như vậy.
Du Giai Ý bình tĩnh gật đầu: “Ừm.”
Chung Bảo Nam im lặng một lúc rồi lại nói: “Anh ta vừa tới ký một hợp đồng với tôi, gần đây công ty định quay một bộ phim cổ trang, anh ta là nhà đầu tư.”
Du Giai Ý mỉm cười nói thẳng với Chung Bảo Nam: “Không phải anh muốn để tôi làm biên kịch của bộ phim này đấy chứ?”
Nếu như không có ý định như vậy, Chung Bảo Nam không cần phải cố ý nhắc đến chuyện Phó Quân Hạo tới đây vì việc gì với cô cả.
Chung Bảo Nam cũng mỉm cười: “Nếu như cô đã đoán được rồi thì tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa. Nếu như cô không muốn có giao tiếp với anh ta, tôi sẽ để biên kịch khác nhận.”
Chung Bảo Nam lại nói: “Nhưng cá nhân tôi cảm thấy cô rất hợp để viết bộ phim này, đây là phim cổ trang nữ chính. Tính cách cô điềm tĩnh, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa những thứ cô viết ra luôn chạm đến sợi dây trong lòng mọi người, làm tốt thì bộ phim này sẽ bùng nổ.”
Du Giai Ý cười khẽ nói: “Tổng giám đốc Chung, cảm ơn lời khen của anh, thực ra anh không nói những lời này thì tôi cũng sẽ nhận. Công việc là công việc, tôi sẽ không để tình cảm cá nhân làm phiền tới công việc đâu.”
Phó Quân Hạo đã là người xa lạ đối với cô từ lâu rồi, cô không cần phải vì một người xa lạ mà từ bỏ cơ hội cố gắng vì sự nghiệp.
Tuy mấy năm nay cô có viết vài bộ phim nhưng vẫn chỉ có chút danh tiếng trong ngành biên kịch này thôi. Nếu như cô có thể viết được một bộ phim bùng nổ, vậy thì mới là thành công thực sự.
“Vậy thì tốt.” Chung Bảo Nam cho cô một biểu cảm tán thưởng.
Một năm trước lúc bọn họ gặp nhau, mặt mày Du Giai Ý vẫn còn toàn là vẻ mệt mỏi và đau thương mà cuộc hôn nhân không có tình yêu đem đến cho cô. Những bây giờ trong mắt cô đã tràn đầy sự tự tin cùng tinh thần bay bổng sáng láng.
Chính nhờ sự tự tin và ung dung sau khi gặp Phó Quân Hạo này của cô, Chung Bảo Nam tin chắc rằng cô có thể đối mặt tốt với công việc của cô và những giao tiếp có thể có với Phó Quân Hạo.
Sau đó Chung Bảo Nam đưa cho Du Giai Ý một bản kế hoạch dự án bộ phim này, sau khi Du Giai Ý xem qua nó thì hỏi Chung Bảo Nam: “Quyết định nữ chính là Thẩm An Ngưng à?”
Du Giai Ý hỏi như vậy cũng không phải là vì cô để ý Thẩm An Ngưng đến mức nào, mà là cô làm biên kịch thì bắt buộc phải biết nữ chính do ai đóng trước, như vậy lúc cô viết bản thảo trong đầu mới có đường nét đại khái trong đầu.
Sau khi Phó Quân Hạo thành lập bộ phận điện ảnh và truyền hình ở Phó Thị, tất cả các bộ phim đều cho Thẩm An Ngưng làm nữ chính, cho nên cô nghĩ rằng đương nhiên bộ phim này vẫn là Thẩm An Ngưng làm nữ chính.
“Đã lâu lắm rồi Thẩm An Ngưng không đóng phim.” Chung Bảo Nam trả lời như vậy xong, lại hơi ngập ngừng giải thích: “Nghe nói sắp gả vào nhà họ Phó làm mợ chủ nhà giàu rồi.”
Du Giai Ý cong môi nở nụ cười tự giễu: “Cũng phải.”
Cô và Phó Quân Hạo đã ly hôn cả một năm rồi, đúng thật là Phó Quân Hạo nên cưới Thẩm An Ngưng về nhà.
Như vậy cũng tốt, không cần gặp Thẩm An Ngưng trong bộ phim này, có thể tránh được rất nhiều gượng gạo và phiền phức không cần thiết.