• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miệng Dịch Thần Hạo ở đầu bên kia điện thoại muốn ngọt bao nhiêu thì ngọt bấy nhiêu: “Được chứ được chứ ạ, cô gái nhà nào vậy ông? Ông nội, mắt nhìn của ông chắc chắn vô cùng tốt, ông giới thiệu thì cháu chắc chắn sẽ đi gặp.”

Sắc mặt của Phó Quân Hạo ở bên cạnh lại sa sầm thêm một chút, suy nghĩ muốn ấn Dịch Thần Hạo xuống đất đánh cho một trận cũng có luôn rồi.

Ông cụ thăm dò nói: “Ờm... cháu thấy Du Giai Ý như thế nào?”

“Bốp...” Đầu bên kia vang lên một âm thanh nặng nề, sau đó là giọng nói quỷ khóc sói gào của Dịch Thần Hạo vang lên: “Đậu má bỏng chết ông đây rồi!”

Sau một hồi hỗn loạn, lúc này giọng nói của Dịch Thần Hạo mới tiếp tục vang lên: “Ông nội, cháu xin lỗi ạ, ban nãy đánh đổ cà phê.”

“Ông vừa nói gì cơ? Cháu chưa nghe rõ, ông nói lại lần nữa được không?”

Ông cụ không còn sự kiên nhẫn khi nãy nữa, nói với giọng điệu không vui: “Ông nói là ông muốn giới thiệu Du Giai Ý cho cháu.”

Dịch Thần Hạo lập tức tuyên bố: “Ôi trời ông nội ơi, tiếc quá ạ, gần đây cháu mới có bạn gái mới mất rồi, bắt cá hai tay thì không tốt lắm đâu.”

Ông cụ: “...”

Không phải ban nãy còn vui vẻ hớn hở nói là ông giới thiệu thì chắc chắn sẽ đi gặp sao?

“Ông nội, bên chỗ cháu còn có việc, cháu cúp trước nhé ạ, để hôm khác cháu tới thăm ông nhé.” Dịch Thần Hạo nói xong liền cúp máy như chạy lấy mạng.

Ông cụ bực bội vứt điện thoại sang một bên.

Tâm trạng của Phó Quân Hạo thì lại tốt hơn một chút, anh tao nhã ăn một miếng thức ăn xong, tốt bụng khuyên ông cụ: “Ông không cần nhọc lòng như vậy đâu, có khi cô ấy đã có bạn trai rồi đấy.”

Ông cụ tò mò: “Thật sao?”

Phó Quân Hạo nói trông như vẻ không hề để ý: “Vâng, thanh niên vừa mới hai mươi tuổi.”

Phó Quân Hạo nói với ông cụ chuyện này vì nghĩ rằng theo như tính cách bảo thủ này của ông cụ thì chắc chắn không chấp nhận được tình yêu chị em, chắc chắn sẽ tìm cơ hội khuyên Du Giai Ý không hẹn hò với thanh niên như vậy nữa.

Ai mà biết được ông cụ nghe xong thì lại bật cười sang sảng: “Thanh niên trẻ tuổi được mà, tuổi trẻ có sức lực, vừa tươi sáng vừa có sức sống, phù hợp với tính cách dịu dàng của Du Giai Ý.”

Phó Quân Hạo: “...”

Ông cụ lại cảm khái: “Ông đã bảo mà, Du Giai Ý là một cô gái tốt, sẽ có đàn ông thích. Có đàn ông coi nó là cỏ, thì cũng sẽ có đàn ông coi nó là báu vật.”

Câu nói cuối cùng của ông cụ thực sự đang mỉa mai Phó Quân Hạo, Phó Quân Hạo lập tức cảm thấy bữa cơm trước mắt chẳng ngon một chút nào.

Sau khi miễn cưỡng ăn được mấy miếng, Phó Quân Hạo liền lái xe rời khỏi nhà của ông cụ, lúc lái xe về công ty anh cũng nhận được cuộc gọi của Thẩm An Ngưng.

Giọng điệu của Thẩm An Ngưng trong điện thoại nghe có hơi tủi thân: “Quân Hạo, anh không ở công ty à?”

Phó Quân Hạo đáp một tiếng đơn giản: “Ừm.”

Thẩm An Ngưng làm nũng: “Buổi sáng em hầm canh ở nhà, cố ý đem tới cho anh để anh bất ngờ, vậy mà là anh lại không ở đây.”

Từ lúc Thẩm An Ngưng không nhận nhiều phim nữa thì bắt đầu nhiệt tình làm những chuyện hiền huệ như nấu ăn làm bánh này. Thỉnh thoảng nướng đồ ngọt làm trà chiều cho Phó Quân Hạo làm, nếu không thì nấu cơm mời Phó Quân Hạo tới ăn.

Mà những việc này từng là những việc mà Du Giai Ý đều sẽ làm mỗi ngày, thậm chí Thẩm An Ngưng còn học pha cà phê như thế nào, bởi vì trước đây mỗi buổi sáng Du Giai Ý đều sẽ pha một cốc cà phê cho Phó Quân Hạo.

Dạ dày của Phó Quân Hạo mấy năm đó thực sự được Du Giai Ý nuôi cho kén chọn, thậm chí đến cà phê ở quán cà phê anh cũng không cảm thấy ngon bằng Du Giai Ý pha.

Phó Quân Hạo nghe thấy Thẩm An Ngưng nói là hầm canh cho anh, trong đầu tự dưng nhớ tới những điều vụn vặt khi ở bên Du Giai Ý năm đó, khiến tâm trạng của anh bỗng dưng hơi cáu kỉnh.

Anh hơi mất kiên nhẫn giải thích với Thẩm An Ngưng một câu: “Ông nội gọi anh qua ăn cơm nên tạm thời rời đi.”

Thẩm An Ngưng như thể không nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng điệu của anh, tiếp tục ở đầu bên kia hỏi: “Sao ông nội lại đột nhiên gọi anh tới ăn cơm vào giữa trưa vậy?”

“Anh đang lái xe, cúp máy trước nhé.” Phó Quân Hạo nói một câu như vậy xong thì cúp máy.

Vốn dĩ anh định về thẳng công ty, nhưng nghĩ tới bây giờ Thẩm An Ngưng đang ở công ty đợi anh, anh liền rẽ lái chạy thẳng về phía công ty của Dịch Thần Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK