• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Phó Quân Hạo tràn đầy sự lạnh lùng, vẻ mặt âm u trừng mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé kia, anh còn kích động suy nghĩ muốn bóp chết cô cũng có luôn rồi.

Tới tận bây giờ anh cũng không hề biết cô còn có một mặt nhanh mồm nhanh miệng như vậy, sau khi ly hôn, cô hoàn toàn không còn những mặt ấm áp dịu dàng trước mặt anh như đã từng nữa.

Nhưng anh không biết rằng, bởi vì anh là chồng cô và bởi vì cô thương anh, cho nên cô mới ấm áp dịu dàng như thế.

Bây giờ đối với cô thì anh chẳng là gì cả, tất nhiên những tình cảm dịu dàng đắm say kia của cô cũng sẽ không dành cho anh thêm lần nữa.

Sau khi Du Giai Ý ngồi vào trong xe taxi mà mình gọi rồi rời đi, Dịch Thần Hạo đứng bên cạnh hoàn hồn lại từ cơn khiếp sợ, anh ta trừng mắt nhìn theo phương hướng chiếc xe chở Du Giai Ý đang chạy đi, nói với giọng không thể tin nổi: “Thế này là kiểu gì đây? Du Giai Ý khịa lại cậu? Chẳng phải trước kia ở trước mặt cậu cô ấy còn chẳng dám thở mạnh sao?”

Tất cả mọi người xung quanh Phó Quân Hạo đều biết Du Giai Ý đã từng là một người vợ hiền lành hết lòng hết dạ đến cỡ nào, cô luôn luôn dịu dàng hiểu chuyện như thế, như thể không hề biết nóng giận vậy.

Cho nên khi thấy ban nãy Du Giai Ý tranh cãi qua lại với Phó Quân Hạo không chút nể nang nào, còn thành công làm cho Phó Quân Hạo nghẹn lời nữa, Dịch Thần Hạo vô cùng kinh ngạc.

Phó Quân Hạo là ai chứ? Là người mà từ trước tới giờ chưa từng để lại cho đối thủ chiếm được một chút lợi ích nào trên bàn đàm phán.

Dịch Thần Hạo không nhắc tới Du Giai Ý của trước kia thì không sao, nhưng vừa nhắc tới Du Giai Ý của ngày trước một cái là lập tức khiến sự giận dữ tích tụ cả ngày nay trong lòng Phó Quân Hạo hoàn toàn bị đốt lên, một người từ trước đến giờ chưa từng thể hiện cảm xúc như anh lại tức giận đạp mạnh một phát lên thùng rác.

Dịch Thần Hạo: “...”

Cũng chỉ là bị vợ trước lạnh lùng nói một câu thôi mà, có cần phải gắt gỏng đến thế không?

Trước kia anh cũng từng nói với người ta rất nhiều câu lạnh lùng đấy.

Vì để trấn an Phó Quân Hạo đang gắt gỏng, Dịch Thần Hạo vội nói: “Như vậy cũng tốt lắm mà, ít nhất việc này cũng đồng nghĩa rằng cô ta sẽ không tiếp tục quấn lấy cậu nữa.”

Phó Quân Hạo rít mạnh điếu thuốc trong tay một hơi, bỗng cong môi cười khẩy: “Sao cậu biết rằng cô ta sẽ không tiếp tục quấn lấy tôi?”

Dịch Thần Hạo khó hiểu: “Ý cậu là sao?”

Phó Quân Hạo híp mắt nói một cách sâu xa: “Nói không chừng là cô ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.”

Dịch Thần Hạo khó khăn mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chọn nuốt những lời muốn nói về. Thật ra là anh ta muốn nói, có phải Phó Quân Hạo suy nghĩ hơi nhiều rồi không?

Nét mặt vừa rồi của Du Giai Ý khi đối diện với Phó Quân Hạo hoàn toàn không hề có chút gì gọi là lạt mềm buộc chặt, rõ ràng là sợ tránh còn không kịp.

Tốt xấu gì anh ta cũng là một tay đào hoa tình duyên phơi phới, cho nên chắc chắn anh ta nắm bắt tâm tư của phụ nữ chính xác hơn Phó Quân Hạo nhiều.

Nhưng cuối cùng Dịch Thần Hạo vẫn không nói suy đoán của mình ra, bởi vì anh ta không muốn đả kích lòng tự trọng và sự tự tin của cậu bạn tốt nhà mình.

Đúng là phụ nữ có đôi lúc rất ngu ngốc, ngốc đến mức có thể trả giá tất cả vì một người đàn ông.

Nhưng nếu bọn họ đã trở nên tàn nhẫn thì thật sự khiến người ta sống không bằng chết.

Lúc này điện thoại của Phó Quân Hạo đổ chuông, là mẹ anh - Đổng Thư Nhã gọi tới.

Phó Quân Hạo thấy hơi đau đầu, mẹ anh gọi điện thoại cho anh không có chuyện gì khác, mở miệng một cái là chắc chắn lại giục anh kết hôn với Thẩm An Ngưng.

Giọng điệu của Đổng Thư Nhã không được tốt lắm: “Con đang ở đâu? Chẳng phải mẹ đã bảo con tối nay đưa An Ngưng cùng về nhà ăn cơm hay sao?”

Phó Quân Hạo hờ hững trả lời một câu: “Xin lỗi mẹ, con quên mất.”

Đổng Thư Nhã bị anh chọc tức nên mắng luôn: “Con nói xem, rốt cuộc cả ngày trong đầu con nghĩ cái gì thế? Một cô gái tốt như An Ngưng mà con còn không tranh thủ cưới về đi.”

“Nếu không phải bị Du Giai Ý không biết xấu hổ kia làm chậm trễ ba năm thì bây giờ con của con với An Ngưng cũng đã chạy lăng xăng đầy nhà rồi.”

Bỗng nhiên Đổng Thư Nhã đề cập đến Du Giai Ý nhưng lại dùng những từ ngữ khó nghe như thế, không hiểu sao Phó Quân Hạo lại cảm thấy hơi chói tai.

Không muốn nghe Đổng Thư Nhã trách mắng nữa, anh dứt khoát kết thúc cuộc gọi luôn: “Con còn có việc, tắt máy trước đây ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK