• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy là giọng của Phó Quân Hạo, Phó Như Ngọc liền chạy tới khóc lóc giở trò kẻ xấu tố cáo trước: “Anh ơi, con khốn kia tạt cà phê đầy cả mặt em!”

Loại chuyện kẻ xấu cố cáo trước thế này mấy năm nay Phó Như Ngọc đã làm rất nhiều lần rồi, Du Giai Ý cũng đã quen với mánh khóe của cô ta.

Cô cũng không trông chờ Phó Quân Hạo có thể nói gì đó vì cô, nên chỉ nói khẽ với Tô Thiên Bội: “Tớ vào toilet chút đây.”

Du Giai Ý không muốn tiếp tục ở lại tranh chấp mấy chuyện này, tuy cô bị tạt cà phê nhưng cô cũng đã tạt ngược lại, với cô thì coi như là hoà nhau.

Bây giờ cô cần đi xử lý vết bỏng trên cổ tay một chút, xối nước lạnh lên thì hẳn là sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng Tô Thiên Bội lại không nhịn được việc bị Phó Như Ngọc vu oan như thế, lập tức nói vặn lại: “Sao cô Phó không nói là mình tạt cà phê đầy mình Du Giai Ý trước đi, đã thế cà phê mà cô tạt còn là cà phê nóng nữa.”

Tô Thiên Bội kéo Du Giai Ý định đi lại, nắm cánh tay bị bỏng đến đỏ bừng của cô rồi đưa ra: “Cánh tay Du Giai Ý cũng đã bị bỏng thành như vậy rồi mà cô còn có mặt mũi làm trò tố cáo trước à!”

“Cậu ấy mà xảy ra chuyện gì không hay thì cô cứ đợi xem tôi có hủy luôn gương mặt đó của cô không!” Tô Thiên Bội nghiến răng nghiến lợi thốt ra những lời tàn nhẫn.

Mãi đến khi Du Giai Ý bị Tô Thiên Bội lôi ra thì Phó Quân Hạo mới phát hiện áo phông trắng trên người cô vô cùng nhếch nhác, trên cánh tay còn có một mảng đỏ khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Lại nhớ tới Tô Thiên Bội nói là cà phê mà Phó Như Ngọc tạt là cà phê nóng, lúc này anh liền nổi giận ra lệnh: “Xin lỗi đi.”

Phó Như Ngọc đắc ý khoanh hai tay lại nhìn về phía Du Giai Ý rồi lớn lối: “Anh tôi cũng nói rồi đấy, mau xin lỗi tôi đi.”

Phó Quân Hạo lạnh lùng liếc cô ta, nói từng câu từng chữ ra lệnh: “Anh bảo cô xin lỗi!”

Lời nói này của Phó Quân Hạo khiến Du Giai Ý và Tô Thiên Bội, và cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc, nhưng Du Giai Ý lập tức nhìn sang chỗ khác.

Hài hước thật, lúc cô và anh còn là vợ chồng thì anh chưa từng bảo vệ cô, bây giờ ly hôn gần một năm rồi thì anh lại che chở cho cô như thế.

Lý Bích Hoa có một câu nói rất kinh điển: Thế nào là thừa thãi? Áo bông mùa hạ, quạt mát mùa đông, còn cả khi trái tim đã chết thì người mới chịu quay đầu.

Hiện tại cô đã không cần anh bảo vệ nữa, cho nên sẽ không biết ơn anh chút nào cả.

“Gì cơ?” Phó Như Ngọc la lên, tức đến nỗi thở hổn hển: “Anh, anh có nhầm không thế? Dựa vào đâu mà bắt em xin lỗi chứ!”

“Mặc dù em tạt cô ta nhưng cô ta cũng tạt lại rồi mà!”

Từ trước tới giờ Tô Thiên Bội chưa bao giờ sợ phải cãi nhau, cũng chưa từng thua, nên lúc này lập tức phản bác lại: “Nếu không phải do cô rảnh rỗi sinh nông nỗi độc mồm độc miệng rồi tạt cà phê vào người cậu ấy trước thì Du Giai Ý có thể tạt ngược lại cô à?”

Tô Thiên Bội nhìn về hướng Phó Quân Hạo, ba phần lạnh lẽo bốn phần khinh thường nói: “Tổng giám đốc Phó, cô em gái này của anh đúng là thú vị ghê, tôi và Du Giai Ý đang uống cà phê rất vui vẻ thì cô ta ở đâu chọt lên chửi mắng Du Giai Ý, thứ cho tôi nói thẳng, đúng là loại thích gây sự rẻ tiền.”

Phó Như Ngọc bị câu mắng “loại thích gây sự rẻ tiền” của Tô Thiên Bội làm nóng máu, tức nổ phổi định bước tới động tay động chân.

Trên người Phó Quân Hạo có một loại khí thế không giận tự uy, chỉ một ánh mắt liếc qua đã làm Phó Như Ngọc co rụt lại đứng nguyên tại chỗ.

Nhưng miệng cô ta vẫn không chịu im lặng, cắn răng ngang ngược nói: “Em không xin lỗi, chết cũng không xin lỗi cô ta!”

Phó Quân Hạo ném thẳng cho cô ta một câu: “Nếu như cô đã không biết hối cải như vậy thì mấy ngày tới đây cũng đừng ra ngoài nữa, ở trong nhà đóng cửa suy nghĩ đi.”

Hơi nghẹn trào lên ngực Phó Như Ngọc, tức đến mức suýt chút nữa làm cô ta bất tỉnh.

Phó Quân Hạo nhìn Du Giai Ý vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Du Giai Ý nâng mắt lên xa cách nói: “Không cần đâu, cảm ơn tổng giám đốc Phó, không có gì đáng ngại.”

Giọng điệu và vẻ mặt của cô như thể hai người bọn họ thật sự là người lạ chưa từng quen vậy, Phó Quân Hạo nhìn chằm chằm gương mặt bướng bỉnh của cô, sự bực bội khó miêu tả chợt mãnh liệt tràn lên trong lòng.

Anh vẫn khăng khăng nói: “Đã bỏng thành như vậy rồi mà còn nói không có gì đáng ngại?”

“Không sao thật mà.” Du Giai Ý vẫn tiếp tục từ chối, dù có muốn tới bệnh viện thì cô cũng sẽ tự đi, chứ không phải là đi cùng với Phó Quân Hạo.

Sắc mặt Phó Quân Hạo tối sầm, hai người bỗng chốc bước vào tình thế giằng co.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK