Đúng thật là Du Giai Ý đang ăn cơm với trai trẻ, trai trẻ này tên la Chu Tuấn Hải.
Quan hệ giữa cô với Chu Tuấn Hải, nói ra thì cũng rất có duyên.
Trước đây Tô Thiên Bội từng đóng vai chính một bộ phim đô thị, cố truyện tập trung vào tình yêu chị em giữa phụ nữ trưởng thành với trai trẻ nơi công sở, cho nên nam chính phải là một cậu thanh niên.
Và bởi vì có quá nhiều nam nghệ sĩ ở cấp độ em trai để lựa chọn, Tô Thiên Bội chọn hoa mắt quá nên nhờ Du Giai Ý đang ở nước ngoài chọn giúp.
Du Giai Ý là biên kịch, có mức độ kiểm soát nhất định khi chọn diễn viên.
Cuối cùng Du Giai Ý giúp chọn Chu Tuấn Hải, mà Chu Tuấn Hải cũng không phụ sự lựa chọn và mong đợi của mọi người, gần đây bộ phim kia vừa mới được chiếu, tỉ lệ xem cao chót vót.
Lần này Du Giai Ý về nước, Chu Tuấn Hải nói cái gì mà muốn mời cô ăn cơm, cảm ơn tử tế trước ơn đề bạt của cô.
Nhưng Du Giai Ý không biết lúc mình lên tầng thì lại bị Dịch Thần Hạo nhìn thấy. Cô và Chu Tuấn Hải đang ăn cơm được một nửa thì nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, trong tay bưng một đĩa bít tết tinh tế.
Chu Tuấn Hải khó hiểu nhìn nhân viên phục vụ rồi nói: “Không phải những món ăn chúng tôi gọi đã lên hết rồi sao?”
Nhân viên phục vụ cười giải thích: “Đĩa bít tết này là món đặc trưng ở chỗ chúng tôi, là do anh Phó tặng cho cô gái này ạ.”
“Anh Phó?” Du Giai Ý vừa nghe thấy họ này lập tức cảm thấy cả người khó chịu.
Cô mím môi liếc phần bít tết kia, không phải là Phó Quân Hạo tặng đấy chứ?
Cô oan gia ngõ hẹp với anh như thế luôn à?
Ban ngày gặp ở Chung Đỉnh một lần, buổi tối ăn bữa cơm lại gặp tiếp?
Còn nữa, bọn họ đã ly hôn một năm rồi, cô tự nhân là một năm nay cách Phó Quân Hạo được xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, Phó Quân Hạo lại tự dưng tặng bít tết cho cô ăn là sao đây?
Nhưng cho dù Phó Quân Hạo có ý gì, cô cũng sẽ không nhận phần bít tết này.
Vậy là, cô nở nụ cười xin lỗi với nhân viên phục vụ rồi nói: “Xin lỗi, tôi không thể nhận phần bít tết này được, một là tôi không thân quen gì với anh Phó, hai là tôi bị dị ứng với thịt bò thịt dê.”
Nhân viên phục vụ vừa nghe cô nói là bị dị ứng với thịt bò thịt dê, thì chỉ đành bưng đĩa lui ra bên ngoài.
Dị ứng đồ ăn không phải là chuyện nhỏ, nhà hàng bọn họ không gánh được trách nhiệm này.
Sau khi nhân viên phục phụ rời đi, Du Giai Ý hơi cụp mắt, giấu đi sự tự giễu và mỉa mai ở đáy mắt mình.
Cô và Phó Quân Hạo làm vợ chồng đã ba năm rồi, vậy mà đến cả chuyện cô bị dị ứng với thịt bò thịt dê mà Phó Quân Hạo cũng không biết. Có thể thấy trong ba năm anh đã thờ ơ và lạnh nhạt với cô đến mức nào.
Từ nhỏ cô đã không ăn được những thực phẩm khá nhạy cảm như thịt bò thịt dê, ăn vào một cái là toàn thân sẽ nổi đầy mẩn đỏ.
Lúc ở bên Phó Quân Hạo, trên bàn ăn của bọn họ lại thường xuyên xuất hiện thức ăn như thịt bò thịt dê, cô chưa bao giờ ăn một miếng nào, đều vì Phó Quân Hạo thích nên mới cố ý nấu.
Chu Tuấn Hải ở đối diện nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô với ánh mắt thăm dò, cuối cùng cậu ta không nhịn được mà cất lời hỏi: “Chị, anh Phó kia là ai vậy?”
Không có quá nhiều người ngoài biết được chuyện giữa Du Giai Ý và Phó Quân Hạo. Thêm nữa, lần duy nhất cô công khai lộ mặt là vào lễ kỷ niệm của Phó Thị, lúc đó cô ăn diện xuất hiện, cho nên có rất ít người liên hệ mợ Phó xinh đẹp cao quý đêm đó với cô.
Với Chu Tuấn Hải, Du Giai Ý mà cậu ta biết chỉ là một biên kịch thôi.
“Tôi cũng không rõ, có khi nhầm người đấy.” Du Giai Ý nói qua loa hai ba câu cho qua chủ đề này.
Du Giai Ý không hề muốn nhắc tới Phó Quân Hạo một chút nào, cô cũng không ngờ rằng một ngày cô vừa mới về nước này đã có hai lần chạm trán với Phó Quân Hạo.
Xui xẻo chết mất.
Đây là cảm nhận duy nhất vào lúc này của Du Giai Ý.
Trong phòng riêng của Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo, nhân viên phục vụ bưng đĩa bít tết bị trả về đi vào rồi truyền đạt lại lời của Du Giai Ý cho Phó Quân Hạo.
Sau khi Dịch Thần Hạo nghe xong thì phun một ngụm rượu ra: “Không thân quen?”
Anh ta nói xong thì lại cười không ngừng như đang cười trên nỗi đau của người khác, khiến Phó Quân Hạo lạnh lùng nhìn anh ta một cái.