• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Quân Hạo ngước mắt lên nhíu mày nhìn nhân viên phục vụ rồi hỏi: “Cô ấy nói cô ấy dị ứng với thịt bò thịt dê à?”

Nhân viên phục vụ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

Phó Quân Hạo không nói gì nữa, cụp mắt xuống chơi đùa bật lửa trước mặt bằng ngón tay thon dài, không nhìn thấy một chút cảm xúc nào trong đôi mắt đã che giấu đi kia.

Dịch Thần Hạo bảo nhân viên phục vụ đặt bít tết xuống rồi ra ngoài trước, sau đó cắn một điếu thuốc nơi khóe miệng ghé tới trước mặt Phó Quân Hạo mượn lửa, tiện thể trêu chọc: “Lão Phó, dù sao thì cậu cũng có một cuộc hôn nhân ba năm với người ta, không phải đến chuyện này cũng không rõ chứ?”

Một người khác ở bên cạnh tiếp lời: “Chuyện như dị ứng này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Nếu nhẹ thì có thể trên người nổi mẩn, nghiêm trọng thì cũng có thể bị sốc rồi mất mạng.”

Lời của người kia khiến biểu cảm của Phó Quân Hạo hơi cứng đờ, Dịch Thần Hạo bực bội trừng người kia một cái.

Có biết ăn nói không vậy?

Cái gì mà bị sốc rồi mất mạng, thế này chẳng phải là rắp tâm muốn Phó Quân Hạo càng thêm bức bối sao?

Đúng thật là Phó Quân Hạo thấy bức bối, cơn tức cả ngày hôm nay chẳng thể nguôi được.

Anh nhìn chằm chằm đĩa bít tết kia mà nghĩ tới ba năm ở bên nhau với Du Giai Ý, chỉ cần anh ăn cơm ở nhà, gần như mỗi bữa cơm trên bàn ăn đều sẽ có các món là thịt bò thịt dê, bởi vì anh thích ăn.

Nhưng anh chưa bao giờ biết Du Giai Ý dị ứng với thứ này, cô chưa bao giờ nói, mà anh... cũng chưa bao giờ quan tâm.

Bởi vì Chu Tuấn Hải là idol lưu lượng đang hot, phim đóng với Tô Thiên Bội lại đang chiếu, cho nên sau khi ăn xong cơm thì Du Giai Ý bảo Chu Tuấn Hải đi trước, còn cô ở một mình trong phòng riêng thêm một lúc rồi mới rời đi. Đâu ai dám cùng ra cùng vào với một idol đang hot chứ, nếu bị chụp được thì sẽ lên ngay hot search chỉ trong vài phút.

Du Giai Ý vừa đi ra khỏi cửa nhà hàng, ngước mắt lên đã nhìn thấy Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo đứng ở bên đường. Không phải cô cố ý muốn nhìn thấy bọn họ, mà thực sự cho dù là chiều cao hay là uy áp hoặc là khí chất trong từng cử chỉ của hai người bọn họ đều khiến người khác phải chú ý.

Phó Quân Hạo mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, khuôn mặt lạnh lùng sắc mặt xa cách, mang phong thái vương giả cao không thể với tới. Còn Dịch Thần Hạo mặc một chiếc áo sơ mi in hoa chìm màu đen, đi theo lối cậu ấm vừa tao nhã vừa ngông cuồng.

Hiển nhiên là hai người đang đợi tài xế của mình đi lấy xe đến đây, mỗi người kẹp một điếu thuốc trong tay, vừa phun sương nhả khói vừa đợi người.

Du Giai Ý không thèm nghĩ ngợi chút nào, lập tức đánh mắt đi rồi cất bước đi về một bên khác, cố gắng tránh mặt hai người đàn ông xuất chúng này.

Nhưng Du Giai Ý không ngờ Dịch Thần Hạo lại lên tiếng gọi cô: “Hey, Du Giai Ý.”

Du Giai Ý chỉ đành dừng chân lại cong môi cười nhạt với Dịch Thần Hạo: “Chào anh, tổng giám đốc Dịch.”

Thực ra Du Giai Ý không hề muốn để ý tới Dịch Thần Hạo, tất cả những người có liên quan tới Phó Quân Hạo, cô đều không muốn quan tâm.

Nhưng Dịch Thần Hạo lại là nhân vật có máu mặt có sức ảnh hưởng ở Giang Thành, cô không thể không quan tâm được, đây chính là sức mạnh của tư bản.

Dịch Thần Hạo đi tới, híp đôi mắt đào hoa, cười nói với cô: “Chuẩn bị về à? Đưa cô đi một chuyến nhé.”

Du Giai Ý vội vàng từ chối khéo: “Không cần đâu, cảm ơn anh, xe tôi gọi sắp tới rồi.”

Dịch Thần Hạo còn chưa nói gì, Phó Quân Hạo ở bên cạnh đã lên tiếng trước, cũng chẳng biết anh bước tới đây từ lúc nào.

Anh híp đôi mắt không vui nhìn chằm chằm Du Giai Ý rồi chất vấn: “Không thân quen với tôi?”

Lúc này Du Giai Ý mới ngước mắt nhìn anh, trên mặt là nụ cười đúng mực lại vừa xa cách hỏi ngược lại anh rằng: “Lẽ nào không phải sao?”

Phó Quân Hạo cười mỉa một tiếng rồi nói: “Ra nước ngoài một năm mà đã trở nên cởi mở như vậy rồi à? Từng kết hôn đã được coi là không thân quen rồi sao?”

Nụ cười của Du Giai Ý còn lạnh hơn anh, đón lấy ánh mắt của anh mà trả lời không chút nể nang: “Từng kết hôn mà tổng giám đốc Phó lại không biết tôi không ăn được thịt bò thịt dê. Chúng ta như thế này mà coi là thân quen được à?”

Lời nói này của Du Giai Ý khiến Phó Quân Hạo nghẹn họng. Dưới ánh mắt âm trầm của anh, Du Giai Ý bóp chặt túi của mình rồi quay người rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK