• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh còn chưa nói xong đã bị Du Giai Ý bình tĩnh ngắt lời: “Không hề, tôi chúc mừng bản thân cuối cùng cũng được giải thoát.”

Nói xong, cô lại thúc giục với vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Anh có ký không đây?”

Lúc này đầu Du Giai Ý đau như muốn nứt ra, cô chỉ muốn nhanh chóng ký đơn ly hôn xong rồi về tiếp tục ngủ bù.

Phó Quân Hạo cắn răng hung hăng trừng cô một cái, cầm bút bên cạnh rồi ký tên lên giấy như rồng bay phượng múa.

Cô quậy thành như vậy rồi, nếu như anh vẫn còn không lý tên thì chẳng phải chứng minh rằng anh rời khỏi cô rồi sẽ không thể sống được sao?

Phó Quân Hạo anh là người như thế nào chứ?

Trước giờ chỉ có người khác rời khỏi anh thì không sống được, trước giờ chỉ có người khác cầu xin được anh bố thí thôi.

Sau khi ký tên xong lấy được giấy chứng nhận ly hôn, Du Giai Ý bèn đè thấp mũ lưỡi trai rồi rời đi. Cô đã đặt máy bay bay ra nước ngoài vào chiều nay, ngủ một giấc dậy là đi luôn.

Cô không có bất kỳ lưu luyến nào hết. Tối qua ba cô và anh trai cô sắp gọi tới cháy cả máy, cô liền chuyển hết tiền bản thảo kiếm được từ việc làm biên kịch part time trong vài năm qua cho bọn họ rồi tắt máy luôn.

Với tư cách là con gái và em gái, cô đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Bên ngoài cục dân chính, cả đám phóng viên chờ cả nửa buổi trời cũng không chờ được mợ Phó trong lời đồn, nhưng lại đợi được Phó Quân Hạo rời đi với sắc mặt khó coi.

Đám phóng viên vây tới, một người trong đó khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Phó, xin hỏi thủ tục ly hôn của anh và mợ Phó đã làm xong chưa hay vẫn chưa làm xong vậy?”

Từ nãy tới giờ không ai trong số họ nhìn thấy người gọi là mợ Phó đi vào cục dân chính, cho nên mới hỏi như vậy.

Phó Quân Hạo nổi giận đầu đùng trả lời phóng viên kia một câu: “Liên quan quái gì đến anh?”

Phóng viên bị câu đáp này khiến cho nhất thời nghẹn họng, còn Phó Quân Hạo thì đã đi ngồi thẳng vào trong xe rời đi rồi.

...

Một năm sau.

Điện ảnh và Truyền hình Chung Đỉnh.

Du Giai Ý và Tô Thiên Bội đi ra từ trong thang máy, Phó Quân Hạo mặc vest đúng lúc dẫn theo trợ lý đi ra từ văn phòng của Chung Bảo Nam, mấy người bọn họ cứ thế gặp nhau đối diện ở hành lang.

Trong tay Tô Thiên Bội cầm một cốc cà phê, cô ấy vừa nhấp một ngụm, nhìn thấy Phó Quân Hạo thì suýt chút nữa phun ra, nói với Du Giai Ý ở bên cạnh: “Đừng có xui xẻo như vậy chứ.”

Hôm nay Du Giai Ý vừa trở về Giang Thành sau khi kết thúc kỳ bồi dưỡng, đang định tìm Chung Bảo Nam để làm thủ tục làm việc chính thức, kết quả lại gặp Phó Quân Hạo.

Tô Thiên Bội hơi lo lắng nhìn Du Giai Ý một cái, lại thấy sắc mặt Du Giai Ý bình tĩnh thản nhiên, cứ như anh chồng cũ lạnh lùng điển trai trước mặt cô chỉ là người xa lạ không liên quan vậy.

Đương nhiên Du Giai Ý cũng nhìn thấy Phó Quân Hạo, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy. Lúc ly hôn cô đã tự nhủ với mình rồi, sau này gặp lại sẽ coi anh như người xa lạ.

Cô nói khẽ với Tô Thiên Bội ở bên cạnh: “Tớ đi tìm tổng giám đốc Chung trước.”

Tô Thiên Bội gật đầu, Du Giai Ý cụp mắt bước qua Phó Quân Hạo, đi vào trong văn phòng của Chung Bảo Nam ở bên cạnh.

Chỉ là, Du Giai Ý coi như không nhìn thấy Phó Quân Hạo, nhưng còn Phó Quân Hạo thì lại không thể không nhìn thấy cô.

Một năm không gặp, cô lại biến thành người mà có thể khiến người ta chỉ cần liếc một cái là nhận ngay ra cô ở trong đám đông.

Cô cắt đi mái tóc đen dài thẳng nhạt nhẽo, đổi sang mái tóc ngắn ngang vai uốn sóng lơi đang thịnh hành bây giờ, nhìn trông thời thượng xinh đẹp, quyến rũ mê người.

Cô trang điểm tinh tế vừa phải, đôi môi quyến rũ, phong cách khác hẳn, cho dù đứng bên nữ nghệ sĩ đang hot là Tô Thiên Bội nhưng cũng không kém cạnh chút nào.

Lúc cô đi qua bên cạnh anh, đầu mũi anh lướt qua mùi hương tươi mát của phụ nữ.

Phó Quân Hạo nhớ tới đêm quấn quýt nóng bỏng trước khi ly hôn của hai người, yết hầu không nhịn được mà lăn lộn lên xuống.

“Hi, tổng giám đốc Phó.” Tô Thiên Bội đi tới chào hỏi anh.

Phó Quân Hạo đánh mắt nhìn Tô Thiên Bội, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô ấy về khi nào?”

Tô Thiên Bội cố giả bộ không biết mà cười nói: “Ai cơ?”

Phó Quân Hạo lười đóng kịch với cô ấy: “Cô biết tôi đang nói về ai mà.”

Tô Thiên Bội làm ra vẻ chợt bừng tỉnh: “À, Du Giai Ý ấy hả, hôm nay cô ấy vừa tới Giang Thành, anh nói xem, chắc cô ấy xui xẻo lắm nhỉ, uống một ngụm nước lạnh thôi mà cũng có thể dắt răng.”

Ý chỉ là Du Giai Ý xui xẻo đến mức vừa về đã gặp Phó Quân Hạo.

Phó Quân Hạo ngoài cười nhưng trong không cười vứt cho cô ấy một câu: “Sao có thể gọi là xui xẻo được, thế này nên gọi là đã có duyên rồi thì dù nghìn dặm xa vẫn còn có thể gặp lại.”

Tô Thiên Bội: “...”

Đậu má, Phó Quân Hạo nói lời như vậy, không phải là vẫn còn dư tình chưa hết với Du Giai Ý đấy chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK