• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại chỗ ở của ông cụ, Phó Quân Hạo vừa ngồi xuống bên cạnh bàn thì ông cụ đã hỏi thẳng: “Đã quyết định ngày cưới chưa?”

Đương nhiên ông cụ đang nói đến ngày cưới của Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng, từ sau khi Phó Quân Hạo và Du Giai Ý ly hôn thì Thẩm An Ngưng đã bắt đầu công khai ra vào nhà họ Phó.

Tuy rằng Phó Quân Hạo chưa từng lên tiếng xác nhận, nhưng người nhà hai bên cùng với bên ngoài đều ngầm coi như hai người đã ở bên nhau.

Chủ yếu là bên phía Thẩm An Ngưng suốt ngày có những bài báo nói về quan hệ của cô ta và Phó Quân Hạo mập mờ bao nhiêu, cứ như ngay sau đó là cô ta có thể gả ngay cho Phó Quân Hạo vậy.

Lúc này đối mặt với câu hỏi của ông cụ, khó có khi Phó Quân Hạo trả lời một câu: “Chưa ạ.”

Ông cụ ra lệnh: “Mau kết hôn đi.”

Phó Quân Hạo nhìn ông cụ một cái, trước giờ ông cụ không thích Thẩm An Ngưng, tuy rằng Thẩm An Ngưng thường xuyên ra vào nhà họ Phó rất thân thiết với mẹ anh nhưng ông cụ chưa bao giờ gặp Thẩm An Ngưng, rõ ràng là không chấp nhận Thẩm An Ngưng.

Bởi vậy lúc này khi ông cụ giục anh mau kết hôn với Thẩm An Ngưng, Phó Quân Hạo mới cảm thấy băn khoăn.

Ông cụ gắp một đũa thức ăn, sau khi chậm rãi ăn xong thì mới giải thích: “Cháu kết hôn rồi thì ông cũng có thể nghiêm túc tìm một người tốt cho Du Giai Ý.”

Ngụm canh Phó Quân Hạo vừa mới uống suýt chút nữa thì phun ra, anh nhìn chằm chằm ông cụ rồi hỏi: “Ý ông là sao ạ?”

Ông cụ bực bội hừ một tiếng: “Ý của ông chính là ông rất thích cô bé Du Giai Ý này, sau này ông muốn chăm sóc con bé như cháu gái nuôi, tìm một người đàn ông tốt cho nó làm chỗ dựa, đây chính là việc đầu tiên mà ông muốn làm cho nó.”

Phó Quân Hạo thấy ông cụ hoàn toàn không có ý nói đùa, lập tức không bình tĩnh nổi nữa.

Anh nghiêm túc nói với ông cụ: “Ông nội, ông cảm thấy trở thành anh em nuôi với vợ cũ thì có ra thể thống gì không?”

Mặt ông cụ tỏ vẻ chẳng sao hết: “Có gì mà không ra thể thống gì? Chẳng phải là ông thương nó đau lòng cho nó à? Nó có một ông ba với anh trai không biết điều như vậy, cuộc sống sau này phải làm sao đây?”

Ông cụ nói đến đây thì lại thở dài áy náy: “Haiz, nói ra thì ban đầu cũng là ông hại nó, nếu như ông không nhất quyết ép hai đứa kết hôn, có khi bây giờ nó đã tìm được một người đàn ông tốt mà gả đi rồi, chứ không phải lãng phí quãng thời gian ba năm tốt đẹp như thế.”

Trong lòng Phó Quân Hạo khỏi phải nói là bực bội tới mức nào, đây là ông nội ruột của anh sao? Có khi đây là ông nội ruột của Du Giai Ý mới phải đấy.

Ông cụ chỉ nhìn thấy Du Giai Ý lãng phí thời gian ba năm, lẽ nào anh thì không chắc?

Ông cụ chợt trầm ngâm hỏi anh: “Cháu cảm thấy Thần Hạo thế nào? Có xứng với Du Giai Ý không?”

Sắc mặt Phó Quân Hạo âm trầm như có thể nhỏ ra được nước: “Ông cảm thấy một tên đào hoa như vậy phù hợp với cô ấy sao?”

Ông cụ không tán đồng trước lời nói của anh: “Đào hoa thì đã sao? Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, biết đâu sau khi tiếp xúc hẹn hò với nhau rồi nó lại một lòng một dạ với Du Giai Ý thì sao?”

“Ha ha.” Phó Quân Hạo đáp lại ông cụ bằng một tiếng cười mỉa.

Anh cũng muốn xem thử xem, Dịch Thần Hạo có dám tiếp xúc hẹn hò với Du Giai Ý không.

Ông cụ một bó tuổi như vậy rồi cũng không biết lấy đâu ra nhiều hứng thú như vậy, lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Dịch Thần Hạo.

Dịch Thần Hạo và Phó Quân Hạo là bạn thân lâu năm, hai nhà trước giờ cũng có tình cảm qua lại, cho nên ông cụ cũng không coi Dịch Thần Hạo là người ngoài.

Ông cụ mở loa ngoài rồi cười híp mắt hỏi Dịch Thần Hạo: “Thần Hạo à, gần đây có bận gì không?”

Dịch Thần Hạo cà lơ phất phơ đáp: “Cũng đâu phải ông không biết cháu đâu, bận rộn cả ngày mà.”

Sau đó Dịch Thần Hạo lại chủ động hỏi: “Ông tìm cháu có việc gì vậy ạ?”

Ông cụ gật đầu nói: “Là thế này, ông muốn giới thiệu một cô bạn gái cho cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK